Cứ như thế cho tới gần sáng, thầy Sô đã đọc được cả mấy chục ngàn lần câu thần chú. Thai nhi đang nổi lều bều, lơ lửng trong bình thuỷ tinh bỗng từ từ nhúc nhích. Thầy Sô mừng rở, càng đọc thần chú nhanh hơn. Giọng ông đã khan lại, những câu thần chú như đặc quẹo không còn thành tiếng nữa. Âm thanh phát ra khỏi miệng ông như những tiếng rên rỉ của một loại ma quỉ gọi hồn.
Con Thiên Linh Cái bây giờ không còn nổi lềnh bềnh vô hồn nhưtrước nữa. Nó từ từ xoay ngược trở lại và dựng đứng lên đúng chiều; đầu hướng lên trời và chân chạm vào đáy bình thủy tinh, mặc dù hình thể nó vẫn còn khum khum như khi nằm trong bụng mẹ.
Bây giờ thầy Sô thắp bảy câynhang, rồi dùng nhang vẽ những chữ bùa thổi vô bình thủy tinh. Giọng ông cao lên, không còn khàn khàn như trước nữa:
– Nam Mô Thiên Linh, Địa Linh, Thánh Linh, Thần Linh, Khẩu Sắc Niệm Chân Linh, Thần Phù Đáo Thử, Ba Mươi Sáu Vị Tà Thần, Bảy Mươi Hai Động Chủ. Bảo trợ cho đệ tử khai thông:
Khai mắt, mắt minh linh. Khai nhĩ, nhĩ linh linh.
Khai mắt, mắt minh linh. Khai nhĩ, nhĩ linh linh.
Khai mắt, mắt minh linh. Khai nhĩ, nhĩ linh linh…
Cấp Cấp Như Luật Lệnh. MAU…
Sau tiếng thét lanh lảnh “MAU”. Tự nhiên chỗ khoảng hai mí mắt con Thiên Linh Cái có hai đốm lửa nho nhỏ như ánh nhang, loé lên và từ từ sáng rực. Hai tia sáng nàyrọira xa dần nhưmộtluồng ánh sáng xuyên thủng màn đêm rồi lại từ từ tắt lịm.