Hai mừng rỡ ôm lấy thầy Sô hôn chùn chụt lên mặt ông.
Như vậy thì hay quá rồi. Bây giờ em mới yên tâm. Bộ anh cũng chôn luôn chồng con Hoa rồi hả?
Thầy Sô lắc đầu.
– Chưa, bị lúc đó trễ quá rồi. Anh sợ em nóng lòng nên chỉ kịp dấu xác nó vô một bụi cây gần đó, lấy lá phủ lên rồi trở về đây ngay thôi.
Hai áp má vô mặt thầy Sô nói nho nhỏ:
– Như vậy cũng được rồi, bây giờ tới mai chúng mình chôn lúc nào mà không được. ”
Thầy Sô chèo mạnh chiếc ghe cho rúc vào một con lạnh nhỏ, chiếc ghe chỉ đi một khúc là hết đường. Ông cắm sào, cột ghe lại rồi sà xuống bên cạnh Hai ngay. Vòng tay ông khép lại vòng quanh bụng nàng liền. Hai hơi nhón người lên vì sợ thầy Sô khám phá ra nàng có thai. Nhưng nàng thấy ông chỉ lướt qua mà không để ý gì cả mới yên tâm. Nàng nằm ngả lên đùi ông, ưỡn ngực về phía trước, nhìn ngắm khuôn mặt khắc khổ của thầy Sô hần lên trên bầu trời về chiều, bắt đầu lành lạnh.
Hai ngạc nhiên khi thấy thầy Sô hơi run run. Bàn tay ông đã lần mò trên thân thể nàng. Khi ông nhoài mình đè lên Hai, nàng mới nói nho nhỏ:
– Anh ơit em có cái này muốn nói mà không biết anh có chịu giúp em không?
Thầy Sô cười hì hì, nói:
– Có cái gì anh làm được mà bây giờ còn có thể từ chối nữa chứ.
Hai ngần ngừ.
– Em sợ nói ra làm anh mất hứng hết.
Thầy Sô bật cười lên hành hạch.
– Mất hứng à, trên đời này có cái gì làm anh có thể mất hứng trong lúc này đây. Trừ khi em cự tuyệt anh thôi.