VN88 VN88

Bùa Thần Khoái Lạc – Truyện 18 +

Rồi không để Thảo trả lời, thầy San từ từ quay vô nhà. Đinh và Thảo theo sau ngay. Vừa đi ông vừa nói:
– Ông ta là người tốt, cũng là người cha tận tụy với con cái lắm. Ông ấy luôn luôn ngăn cản con tìm hiểu về linh giới, chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Hơn ai hết, ông ta hiểu đó không phải là việc đơn giản. Con có biết không?
Khi vô tới nhà trong, thầy San quay lại, mắt ông lại đăm đăm nhìn vô chiếc hộp sắt.
Thảo thấy vậy, lắc chiếc hộp nói: .
-Thưa thầy cái hộp này kỳ cục lắm. Nó nhảy được như một con cóc ấy.
Thầy San “hừ” một tiếng, nhăn mặt.
Một chiếc hộp biết nhảy mà con đã lấy làm lạ à Con có biết Tôn Hành Giả xưa kia chỉ lộn mèo một cái là đã đi xa hàng vạn dậm.
Thảo cười hì hì.
– Thưa thầy, chuyện Tây Du Ký là tiểu thuyết hoang đường thôi mà, hơi đâu mà tin.
Thầy San trợn mắt hỏi:
– Con dám khẳng định là không có Tôn Hành Giả thực hay sao. Con dám nói không có một cái lộn mèo đi được vạn dậm à. Con biết được bao nhiêu về khả
năng tiềm ẩn của vũ trụ?

Thảo ngơ ngàng nàng không thể nào ngờ được sư phụ mình lại có thể nói về những hiện tượng khoa học như thế. Nhưng Đinh lại hớn hở nói:
– Thầý nói rất có lý. Sự hiểu biết của loài người về vũ trụ có giới hạn. Thậm chí có một loài sinh vật nào như loài người sống ở các hành tinh khách hay không cũng chưa ai biết, chỉ đoán ẩu đoán tả thôi.
Thầy San mỉm cười, nói:
– Tư tưởng về vũ trụ của anh Đinh rất chính xác. Cái đáng thương của loài người không phải là chỉ vô tri mà là cái vô tri cộng với sự tự đại nữa.
Thảo xen vô, nói:
– Thưa thầy đừng bàn tới vũ trụ nữa, nó to lớn quá Xin thầy cho Phép con hỏi về sự bí ẩn, trong cái hộp sắt này thôi.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.