VN88 VN88

Bùa Thần Khoái Lạc – Truyện 18 +

Thầy Sô và Hai dìu Hoa đi về mé lạch. Khi đặt Hoa xuống được ghe rồi, thầy Sô đẩy ghe ra xa cho Hai chèo ngược trở lại. Con nước đang xuống nên ghe theo giòng trôi thực mau. Một mình Hai chèo ghe cũng thật nhẹ nhàng.

Hoa ngồi trong khoang thuyền vẫn ôm cứng lấy thầy Sô. Lúc đầu thầy Sô không để ý gì. Ông chỉ có chủ ý đưa hai người đàn bà này về và tìm hiểu thêm gia thếcủa họ để dễ bề lợi dụng cái xác chết của người đàn ông kia. Nhưng bây giờ trong đầu ông lại nảy ra một ý nghĩ đi xa hơn nữa. Chỉ nói chuyện qua loa, ông đã nắm được hết gia cảnh của họ rồi. Khu đất mà cô Hai này nói ông cũng đã từng đi qua nhiều lần. Nếu ông không lầm thì ở đó họ trồng một mớ khóm dọc mé sông, còn bên trong có một khu trồng mía và một cái ao thả cá tra thực lớn. Nếu đúng là khu này thì ở đó chỉ có mộtcăn nhà lớn, ba gian hai trái lợp ngói đàng hoàng và một căn nhà nhỏ hơn lợp tôn, xây đối diện ngay căn nhà lớn, cách một cái sân phơi thóc. Phía sau hai căn nhà đó là một cánh đồng chuyên môn trồng lúa. Ông nhìn về phía trước hỏi:
– Nếu đúng là hai cô ở đó, tại sao không đem vùi đại anh chàng kia ở khu đất bên đó mà mang sang tuốt nơi chỗ tôi làm gì cho mất công vậy?
– Dạ tới non nước này, con cũng không dám dấu thầy làm gì nữa. Nếu thầy thương tụi con nhờ, còn thầy ghét tụi con chịu thôi. Bị hồi tối này. Chồng con Hoa đi nhậu ở đâu về không biết, nó say mèm, mò vô phòng con đang ngủ, đè con ra tính làm chuyện bậy bạ. Con la lên, con Hoa chạy vô thấy vậy mới kéo chồng nó ra.
Ai ngờ thằng chồng nó lại nổi điên ỉên, túm đầu con nhỏ đấm đá tơi bời. Con nóng ruột nhào vô can, nó đánh con luôn. Khi ấy ba má con cũng nhào vô mắng chửi thằng rể mất nết, say sưa làm chuyện tồi bại, thế là y xô luôn ông già con té nhào. Trong lúc phẫn uất, con Hoa mới cầm cán cuốc phang vô đầu chồng nó chết tươi. Lúc đầu tụi con cũng đã tính mang ra bờ ruộng vùi đại. Nhưng cả nhà bàn tính, thế nào lối xóm dù ở khá xa, nhưng cũng đã nghe đánh nhau ồn ào lên
rồi. Bởi vậy nếu chôn nó ở đất nhà, mai mốt rất dễ đổ bể, nên chúng cọn mới đem lén tới khu đất của thầy chôn đại.
– Nhưng rồi các cô ăn làm sao, nói làm sao với lối xóm về vụ mất tích của chồng cô Hoa đây.
– Dạ, con cũng không dám dấu gì thầy. Trước khi đem nó đi chôn, tụi con đã hy sinh một chiếc ghe nhỏ. Bỏ ít đồ nghề và giấy tờ của chồng con Hoa lên chiếc ghe đó cho trôi sông, như vậy làm cho người ta tưởng là nó té sông mất tích chứ không ai biết có án mạng.
– Thế tại sao các cô không liệng luôn cái thây đo xuống sông có phải tiện không?
– Dạ lúc đầu tụi con cũng định làm thế. Nhưng ba con nói; người ta tìm được xác với vết thương ở đầu như thế này là nguy to ngay. Cực chẳng đã, chúng con mới đem tới chỗ thầy chôn thôi.
Thầy Sô gật gù, nói:
– Kể ra các cô cũng tínhtoán ghê gớmthực. Nhưng trời có mắt, làm sao chạy tội được.
Hai hoảng hốt, buông mái chèo, nhào tới níu lấy thầy Sô.
– Trời ơi? thầy… thầy định báo cho nhà chức trách hay hả. Con cắn răng lạy thầy. Bây giờ tụi con chỉ còn hai đứa, ba má lại già cả. Nếu cả hai đứa tụi con cùng ở tù thì ba má con chết mất, lấy ai trông coi ruộng vườn mà sinh sống đây. Thầy ơi, xin thương xót chúng con nghe thầy.
Chiếc ghe không người điều khiển, tắp vô bờ sát ngay một cụm dừa nước thực rậm rạp. Như đã có chủ ý trong đầu. Thầy Sô níu lấy mấy tào dừa cho ghe vô luôn trong, khuất hẳn tầm mắt phía bên ngoài. Hai đang trong cơn sợ hãi, chẳng để ý gì tới chuyện đó. Còn Hoa vẫn ôm cứng lấy thầy Sô, lơ lơ láo láo không biết trời đất!à gì nữa. Nghe Hai rên rỉ cầu xin một hồi, thầy Sô mới nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, kéo sát vô mình, nói:
– Làm sao tôi có thể hại các em được. Bây giờ giúp đỡ hai em không hết, chứ hại nhau có lợi gì cho tôi đâu muốn gì chúng con có thể làm được cũng không dám
từ nan. Thầy Sô cười hì hì:
– Em làm gì mà nói quá đáng như thế. Tôi chỉ có hơi thắc mắc.
Thấy thầy Sô bỏ lửng câu nói, Hai hỏi ngay:
– Thầy thắc mắc cái gì cơ ạ?
– À cũng chẳng có gì. Tôi cM không hiểu tại sao thằng chồng con Hoa này dám làm hỗn với chị vợ nó như vậy. Bộ… bộ từ trước em với nó có gì không? Hai thở dài, nói:
– Con cũng xin thú thực với thầy. Quả thực là tình chị duyên em. Hồi đó đã tưởng con và chồng con Hoa lấy nhau. Nhưng khi chung chạ lâu ngày, con em con có duyên số với nó nên con cũng đành chịu.
Thầy Sô mỉm cười thích thú, nói: .
– À thì ra thế. Nhưng mà khi lấy em em rồi, nó có gì gì với em nữa hay không?
– Thưa thầy, chắc chắn không nói thầy cũng biết rồi. Tới tuổi này mà con chưa lấy chồng thì phải có cái gì chứ làm sao tránh khỏi.
– Vậy tại sao tối nay em lại la lên cho có chuyện?
– Chuyện con với chồng con Hoa thì ai không biết, nhưng con Hoa đồng ý san sẻ tình yêu cho con một cách gián tiếp. Nó làm bộ lờ đi vì nó rất thương con và cũng sợ thằng chồng nó nữa. Nhưng mà tối nay, chồng Hai nghe thầy Sô nói vậy cũng hơi yên tâm, nàng ngả đầu lên vai thầy Sô cố nói thêm:
– Con đội ơnthầy từbi. Cứu giúp chúngcon. Chúng con không bao giờ quên ơn thầy đâu. Sau này thầy nó không chui vô mùng con một cách bình thường. Y hành hạ con như một con vật, con cố cắn răng chịu. Nhưng tới khi nó cắn vô ngực con thì con thét lên và đạp nó ra ngoài nên ba má con biết và mới xảy ra nông nỗi này.
– À thì ra thế. Em bị nó cắn ở ngay chỗ này à?
Vừa nói thầy Sô vừa rà tay lên ngực Hai. Nàng hơi bẽn lẽn nói:
– Dạ không, ở bên kia.
Thầy Sô cười hì hì, bóp nhè nhẹ.
– Thế ở bên này không có đau hả?
Hai trả lời nho nhỏ.
– Dạ không.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.