VN88 VN88

Bùa Thần Khoái Lạc – Truyện 18 +

Người đàn bà ít tuổi hơn không hiểu tỉnh lại từ lúc nào, đang phun cục đất ra phì phì. Mắt cô ta láo liên, ngơ ngơ ngáo ngáo. Thầy Sô nhìn sơ cũng biết ngay là người đàn bà này sợ hãi tới mất hồn. Cô này bỗng ôm lấy chân người chị, nức nở khóc rống lên.
– Chị Hai ơi, có ma… có ma.
Người chị ngồi xuống ôm lấy em, nước mắt dàn dụa, nói:
– Hoa ơi… em đừng có sợ nữa, có thầy Sô tới đây cứu tụi mình rồi. Không có gì nữa đâu.
Hoa nhìn chị mếu máo.
– Thầy Sô hả chị, thầy Sô hả.
– Ừ ừ thầy Sô đây này, em đừng có sợ nữa.
Hoa bỗng đứng dậy, chạy ào tới ôm chầm lấy thầy Sô khóc rưng rức.
– Thầy ơi thầy, cứu con… cứu con:.. có ma…
Thầy Sô vòng tay ôm lấy Hoa, nói:
– Phải đưa cô này về nhà gọi hồn trở lại ngay, nếu để lâu e mất trí luôn đó.
Hai chắp tay xá thầy Sô lia lịa.
-Dạ… dạ con lạy thầy, xin thầy cứu em con. Cũng vì con mà nó ra nông nỗi này.
Thầy Sô hỏi:
– Nhà hai cô ở đâu?
Dạ thưa thầy, chúng con ở bên Thủ Thiêm,
Thầy Sô trợn mắt hỏi:
ở xa như vậy mà tới đây chôn người hay sao?
– Dạ, thưa không xa đâu thầy. Nói là Thủ Thiêm chứ thực ra đi dọc con sông này, băng qua sông Saigòn là tới nhà tụi con ngay. Đứng ở đầu hè nhà con cũng có thể nhìn thấy khu này mà.
Thầy Sô gật gù.
– Ờ ờ chỗ đó toàn ruộng nương phải không?
– Dạ… dạ, chúng con là dân làm rẫy mà. Có mấy mẫu đất ở đó sinh sống qua ngày thôi. Ai ngờ xảy ra cái vụ này, không biết phải làm sao bây giờ. Gia đình cô có đông người không?
– Dạ, nhà chỉ có vợ chồng con Hoa, và ba má tụi con nữa thôi.
– Vụ này ông cụ bà cụ có biết không?
– Dạ, thưa thầy mọi người trong nhà đều biết cả.
– Thôi được rồi, chuyện đâu còn có đó. Bây giờ phải đem cô này về nhà ngay, chữa bệnh liền mới kịp.
– Dạ… dạ trăm sự nhờ thầy thương chúng con.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.