VN88 VN88

Bùa Thần Khoái Lạc – Truyện 18 +

Đinh chịu liền, chàng gật đầu, cả Lyly Lan và Ngân cùng đỡ chàng đứng dậy. Đi dọc theo hành lang nhà hàng, leo xuống một cái thang phía sau, cả ba người bước xuống một con thuyền cột tại đây. Nước sông đang lên cao nên xuống thuyền thực dễ.

Đinh không ngờ được chính Lyly Lan lại là người tự chèo con thuyền ra giữa giòng sông như vậy. Nàng cho thuyền chui qua cầu, đi quá về phía bên kia bờ sông một khúc rồi đâm vô bờ.

Nơi đây hình như cách biệt với hẳn thế giới bên ngoài. Những khu đất lầy lội kéo dài xa tít chằng chịt dừa nước. Nhất là vào giờ này, không còn gì hơn là hoang vu và bóng tối. Lyly Lan cắm cây sào xuống lòng sông, neo thuyền tại đây, cách bờ cũng mấy chục sải tay. Đinh nhìn qua bên kia sông, dãy nhà hàng ca nhạc chàng vừa ngồi đó, chập chờn ánh đèn như những bóng ma chơi, mịt mù trong đêm tối.

Khi Lyly Lan chui vô khoang trong thì Ngân đã bày bàn đèn ra rồi. Hình như nàng quen thuộc nơi đây như căn phòng của chính mình vậy. Nàng nhìn Lyly Lan cười khúc khích, nói:
– Hôm nay mày nôn nóng cái gì mà chèo thuyền mau quá vậy. Tao chưa kịp làm ngao nào mà mày đã neo thuyền rồi.
Lyly Lan sâ xuống bên cạnh Đinh, nàng đưa cả hai bàn tay bợ lấy má chàng, không trả lời Ngân mà nói với Đinh:
– Tay em. có lạnh không mình?
Đinh mỉm cười, nói:
– Trời nóng nực, bàn tay mát mẻ cúa em làm anh cảm thấy sảng khoái.
Lyly Lan chồm lên, hôn vô miệng chàng.
Quả thực anh là người biết nói chuyện cho đàn bà sung sướng.
Đinh ôm lấy nàng, chàng thì thào, gợi chuyện ngay:
– Anh nghĩ em còn biết nhiều chuyện đàn ông thích thú được nghe hơn.
Lyly Lan ngả ngớn, nói:
– Chuyện gì, anh nói đi.
– Anh nghe nói em có một người tình tuyệt diệu.
Ai đó anh?
– Anh Vinh.
Lyly Lan hơi nhổm dậy, hỏi;
– Ai nói cho anh biết điều đô?
– Anh nghe trong lời ca. Những bài hát vừa rồi trong nhà hàng không phải là em hát cho Vinh đó hay sao? Có ai lại không biết điều này.
Lyly Lan nhìn vô bóng đêm mờ mịt, nàng nói như trong mơ:
– Phải rồi, hồi đó chỉ có mình anh ấy mới làm lòng em mê mẩn được như vậy.
– Còn bây giờ thì sao?
– Chỉ là kỷ niệm thôi.
Nói xong, nàng với chiếc dọc tẩu Ngân vừa trao, hít một hơi thực mạnh.
Đinh nói thực nhỏ:
– Em kể cho anh về những kỷ niệm êm đẹp đó đêm nay được không?
Lyly Lan trả lại dọc tẩu cho Ngân, nói nho nhỏ:
– Được chứ anh, em thích được tâm sự. Anh có thực tình muốn nghe hay không?
– Nói đi em, đó là điều anh hằng mong ước.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.