Chàng như một con dã thú trước miếng thịt tươi. Quần áo, giầy vớ vứt tứ tung. Chàng tung Ngân lên. Đè nàng xuống. Vật nàng ra. Ôm ghì lại. Lăn ngược.
Trở xuôi. Xoay tròn… Hơi thở hổn hển, đứt quãng. Rên rỉ như đớn đau mà sung sướng tột cùng. Những bắp thịt căng ra, phồng to như muốn mổ tung thể xác Và sau cùng, chàng lịm đi trên thân thể trần truồng êm ái đó…
Khi thức dậy, chung quanh tối thui, nhưng hơi ấm của người con gái vẫn còn ép sátbên mình. Chàng nằm yên một lúc rồi hỏi nho nhỏ:
– Ngân ngủ chưa?
– Dạ, chưa anh.
– Em có mệt không?
– Trông anh như một thư sinh mà khoẻ hơn một lực sĩ thế vận đó anh có biết không?
Đinh cười trong bóng tối, chàng vòng tay ôm lấy nàng.
– Em có sợ anh chưa?
– Anh còn thua thầy Sô hàng cây số.
Đinh bật cười, hỏi:
– Ông ấy như thế nào nữa?
– Ông ta lên cơn như một con bò mộng. Có lần em đã xỉu đi trong vòng tay ông ấy.
– Em tưởng anh tin lời em nói sao? Ông ta mấy chục tuổi rồi em có biết không?
– Nhưng anh có biết là lúc ấy thầy Sô không còn là thầy Sô nữa.
– Như vậy ông ấy là ai?
– Ma Hời?
Đinh ngạc nhiên lập lại lời Ngân.
– Ma Hời à?
– Phải đó anh ạ, lúc đó ông ta là một con ma Hời.
– Sao em biết?
– Khi ngủ với em ông ấy đã nói trước rồi.
– Em không sợ sao?
– Sợ chứ anh, nhưng hồi này ế ẩm quá nên em phải chịu ngủ với ông ta. Hơn nữa, lúc đầu em cũng không biết. Chỉ nghĩ là ông ấy nói chơi. Khi biết rồi thì không rút ra được nữa, nhưng mà cũng quen đi thôi. Tại sao lại không rút ra được nữa?
Nếu em làm hỏng chuyện của ông ta, em sẽ bị giết chết ngay.
– Ông ấy nói như vậy à?
– Dạ.
– Em ngủ với ông ấy ở đây hay sao?
– Dạ không.
– Vậy ở đâu?
– Thường ở trong những hang hóc?
– Hang hóc? Hang hóc ra sao?
– Có lẽ em phải nói dài dòng lắm anh mới hiểu được
– Em nói đi.
– Anh có biết thầy Sô chuyên môn đào mả người chết không?
– Anh có nghe nhiều người nói.
– Nhưng em dám chắc không ai biết là những cái mả thầy Sô đào, hình như ông ta biết trước ở dưới đó xây cất thế nào rồi.
– Có chuyện đó nữa sao?
– Dạ, vì hôm đó ông ta dẫn em tới một cái mả trong Đồng Ông Cộ. Bảo em tối nay sẽ ngủ tại đây. Em bằng lòng ngay vì nơi đó hoang vắng nhưmột cánh rừng. Em nghĩ ông ta lén lút ở nơi này cũng có lý, vì sợ lỡ có ai nhìn thấy ngủ với tụi em thì mất mặt thầy bà.
– Bộ em đi một mình với ông ta hay sao?
– Dạ, không. Em luôn luôn đi với con Lệ nữa. Nhưng sau này nó chịu không nổi nên trốn về quê luôn.
– Rồi sao nữa?
– Hôm ấy em cũng ỷ có con Lệ. Vả lại ông ấy hứa chắc với tụi em là chỉ có một mình ông ta thôi nên rất an tâm. Bởi vì hai đứa tụi em thì sợ gì một ông già chứ.
Nhưng anh có biết không?
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Tối hôm ấy trời tối thui vì là đêm ba mươi Tết.
– Ba mươi Tết à?
– Dạ, ngày đó mới độc địa chứ. Tụi em cũng chỉ tưởng là cùng lắm là đùa giỡn với ông ta chừng một vài giờ là cùng, ai ngờ kẹt luôn ở đó ba ngày ba đêm mới về được. Về tới nhà, cả hai đứa đau hơn một tuần lễ mới ngóc đầu dậy được.
– Chuyện gì mà nghê gớm vậy?
– Anh có biết không. Cái mộ đó ông ta đã đào lên tự hồi nào. Ở dưới đó là cả một gian nhà nho nhỏ bằng đá ong, chắc là xưa ghê lắm rồi. ở trên mặt đất không ai có thể ngờ được, bên dưới lại như thế. Khi đào lên rồi, Thầy Sô cũng lại khéo ngụy trang cái miệng hầm bằng một tấm bửng xi măng, lấp đất lên nên không ai biết. Khi tụi em xuống dưới đó rồi mới tá hoả vì ông ta trói cả hai đứa lại và nói la lên là ông ta giết chết ngay. Hơn nữa, tụi em cũng biết; ở đó dù có lấy trống mà đánh cũng không có ai nghe thấy chứ đừng nói gì là la bằng miệng. Anh biết khu Đồng Ông Cộ mà phải không?
– Ừ khu đó hoang vu như một cánh đồng. Và nghe nói mấy ngàn năm trước, ở đó là một thành phố của người Chàm hay Chân Lạp gì đó thì phải. Bây giờ thì không ai ở đó cả, khu này toàn là mồ mả bằng đá ong thôi.
– Nói nhưvậy thì anh biếtrồi. Tụi em ở đó ba ngày ba đêm, như mơ như tỉnh, chứ không có lúc nào là tỉnh táo như bây giờ đâu.
– Tại sao vậy?
– Em nghĩ là thức ăn và nước uống thầy Sô cho tụi em dùng.
– Và cả hai cùng bị trói lại liên tiếp ba ngày ba đêm hay sao?
– Dạ, nhưng lúc sau này chỉ bị khoá lại bằng một sợi giây xích sắt ở chân, cột dính vô một cái khoen đóng sâu vô đá ong, không thế nào thoát khỏi.
– Cả ba ngày ba đêm, thầy Sô cũng ở luôn đó với tụi em à?
– Dạ, ông ta ở đó luyện phép tà ma. Sau này em mới biết. Ông ấy dùng tụi em làm lễ vật tế thần thánh gì đó để luyện ma Hời.
– Em có thấy con ma nào không? Nó ra sao?
– Không biết chúng có phải là ma hay không. Nhưng mà khi ẩn, khi hiện.
– Có nhiều không?
– Chỉ có hai con thôi. Bởi vậy hôm đó thầy Sô mới kêu em và con Lệ đi chung. Sau này con Lệ trốn rồi, chỉ còn mình em thì lần nào cũng chỉ thấy có một con chứ không như lần đi với con Lệ nữa.
– Em đi luyện ma với thầy Sô bao nhiêu lần?
– Nhiều lần lắm, cho tới khi xảy ra vụ cảnh sát bố ráp và ông ấy bị chết mới thôi.
– Ngoài con Lệ ra, có ai biết tụi em đi luyện ma với thầy Sô không?
– Không, mà tụi em cũng không dám nói với ai cả.
– Anh Vinh có biết không?
– Không đâu.
Bỗng có tiếng lạch cạnh như có ai mở cửa. Ngân nói:
– Chắc con Huệ nó về. Anh đừng nói với nó vụ em và thầy Sô nhe.
– Ừ anh không nói đâu.
Có tiếng Huệ nói nho nhỏ:
– Mày có khách hả Ngân. Tối nay lạnh quá đi, tao đứng tê cả chân mà không có một đồng xu, phải đi bộ về mệt quá.
Đinh hỏi Ngân.
– Hình như nhà có một cái giường, cô Huệ ngủ đâu?
– Thường thì tụi em ngủ chung, nhưng đứa nào có khách thì đứa kia ngủ dưới sàn. Nhưng con Huệ ít khi mang khách về đây lắm, nó thích ngủ khách sạn hơn.
Có tiếng Huệ vừa nói vừa cười.
– Tối nay anh nào đó, có cho em ngủ chung giường không?
Đinh cười hì hì:
– Có sao đâu, ngủ chung càng ấm mà.
– Em nói thiệt đó.
– Thì tôi cũng có nói chơi đâu.
Ngân lên tiếng:
– Anh Đinh về đây ngủ với tao là chờ mày đó. Anh ấy muốn gặp anh Vinh.
Huệ ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, anh là ai mà biết anh Vinh hả, Đinh trả lời:
– Tụi tôi cũng mới quen nhau đây thôi.
Có tiếng Huệ cởi quần áo sột soạt, rồi hình như nàng vừa ngồi lên giường vì Đinh thấy chiếc giường rung rinh.
– Anh quen với anh Vinh như thế nào?
– À chỉ là thầy Sô nhờ anh ấy đưa cho tôi một chiếc hộp sắt.
Đinh vừa nới tới đó, nghe Huệ kêu “á’ lên một tiếng. Giọng nàng run run:
– Hôm đó trời mưa và chiếc hộp sắt nhảy khỏi tay anh chạy mất rồi phải không?
Đinh ngạc nhiên ngồi nhổm dậy, nắm lấy tay Huệ vừa đụng vô chàng:
– Ủa, cô là ai mà biết vụ này. Chiếc hộp sắt có nhảy khỏi tay tôi, nhưng không chạy mất như cô nói đâu.
– Thật sao, hôm đó em, anh Cư và anh Phu chạy bán mạng nên không biết ra sao.
Đinh chợt nhớ ra cô con gái ngồi với người trao chiếc hộp sắt cho chàng, nên nói ngay:
– À thì ra là cô. Không ngờ chúng mình lại gặp nhau ở đây.
Ngân lên tiếng:
– Thì ra hai người biết nhau rồi à?
Huệ không trả lời Ngân mà lại hỏi Đinh:
– Bây giờ chiếc hộp sắt chứa con ma ấy ra sao rồi?
– Tụi tôi còn giữ, nhưng tại sao cô biết trong đó chứa con ma chứ?
Huệ cười khổ.
– Thầy Sô nói. Mà dù cho thầy Sô không nói em cũng biết ở trong đó có con ma, chứkhông lẽ hộp bánh Trung Thu lại biết nhảy tưng tưng và giết luôn được cả
anh Cư lẫn anh Phu hay sao?
– Nếu đúng là nó giết anh Cư và anh Phu thì tại sao nó tha cô và tôi?
– Em nhờ có thầy Sô không thì cũng bán mạng cho con ma này rồi. Còn anh, em đâu có biết. Bộ anh cũng có bùa hả?
– Không, tôi học về linh hồn học. Tuy không có bùa phép gì, nhưng về thế giới vô hình cũng có chút ít hiểu biết.
– À thì ra thế.
Huệ đã nằm xuống bên cạnh Đinh, chàng thấy ngay nàng đã cởi hết quần áo ra rồi. Thân mình nàng lạnh ngắt ép sát vô bên hông chàng:
– Anh có sợ em làm anh lạnh không?
Đinh quay qua ôm lấy Huệ:
– Anh muốn làm cho em ấm có chịu không?
Huệ ôm ghì lấy Đinh, nói nho nhỏ:
– Anh tốt với em quá.