Vinh nghe thấy tiếng cánh cửa cọt kẹt, gió từ ngoài lùa vào lành lạnh, chàng rút cây súng để trước mặt và sóc lại những lưỡi dao dấu trong mình.
– Sao trong nhà tối thui vậy nè em. Bật điện lên đi.
Tiếng Tình õng ẹo:
– Trời đất ơi, ướt nhẹp rồi nè. Lại còn lấm lem nữa chứ. Vô đi, vô đi anh. Điện hư rồi, các anh chịu khó vậy, đết đèn dầu càng ấm chứ sao, để em rót cho hai anh ly rượu uống trước cho ấm bụng đã nhé.
Tiếng ly tách lục cục, hình như nnh đang rót rượu ra ly. Nằm dưới gầm giường, Vinh chỉ nhìn thấy ba đôi chân đi đi lại lại chung quanh cái bàn ăn nhỏ kê bên cạnh giường. Tiếng Tình lại vang lên.
– Uống đi các anh, để em cởi quần áo cho hai anh ra nhé. Lau mình đi rối em lấy quần áo khô cho mặc, coi chừng mắc mưa đau chết bây giờ đó. Tiếng Sửu vừa uống rượu ừng ực, vừa khề khà.
– Nước mưa làm sao giết được anh. Nếu có chết, phải chết vì cái nước này này.
Tiếng Tình cười thực đĩ thoã.
– Cái anh cô hồn các đảng này, làm người ta nhột quá đi. Tay anh lạnh ngắt à. Đừng có vậy mà, đứng yên cho em cởi quần áo anh ra hết đã rồi muốn làm cái gì thì làm mà, đừng mà anh.
Tiếng Tài cười hì hì:
– Em cởi quần áo cho nó thì để anh cởi quần áo cho em nhé. Như vậy mới công bằng chứ.
Tiếng Tình cười ré lên.
– Tay anh lạnh quá à, anh Tài ơi… đừng mà.
Bùa Thần Khoái Lạc – Truyện 18 +
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171