Sửu thấy Tình có vẻ thuận tình và nịnh bợ mình ra mặt, khoái chí lắm. Chàng choàng một tay ngang lưng nàng, kéo Tình sát vô lòng hỏi:
– Bây giờ em còn nhớ những lời hứa tối hôm đó không?
Tình làm bộ đưa đẩy:
– Chẳng những một mình em thôi, anh muốn bất cứ đứa nào trong nhà này em cũng vui lòng cho anh hưởng hết đó.
Sửu khoái chí cười hành hạch.
– Như vậy thì em còn đãi anh hơn cả thằng chó đẻ Vinh nữa rồi phải không?
Tình lấy tay bịt miệng Sửu lại, ngả ngớn.
– Anh nói nho nhỏ chứ, đàn em anh Vinh nghe được là khổ cho tụi em đó.
Sửu được thể càng nói lớn hơn;
– Bây giờ mà em còn sợ tụi chó đẻ đó nữa sao.
Nội tối nay, tụi anh qua nhà thằng cha già Sô, hốt hết không còn một đứa cho em xem.
Tình còn lạ gì đám Vinh và đám con Tý đang lẩn trốn bên nhà thầy Sô, nhưng nàng cũng làm bộ ngây thơ hỏi:
– Ủa, các anh ấy trốn hết ở bên Cầu Hàn à. Hèn gì mấy bữa nay không thấy một anh nào lai vãng ở trong xóm hết. Các anh qua được bên đó bố ráp hay sao?
Sửu vênh váo:
– Ở đâu mà đi không được. Dân Tổng Nha chứ bộ em tưởng tụi anh lèng phèng cái thứ địa phương này thôi hay sao.
Lúc đầu Tình chỉ giả bộ đưa đẩy để bỡn cợt Sửu, ai ngờ nghe Sửu khoe khoang cũng làm nàng sờ sợ. Nếu quả thực Sửu bây giờ là nhân viên Tổng Nha Cảnh Sát thì thếlực của y đâu phải nhỏ. Cái hận Vinh ném dao hôm trước thế nào cũng lớn chuyện rồi. Tối nay mà Tổng Nha bố ráp bên ấy coi bộ chết cả đám chứ không phải chơi. Lúc đầu Tình có ý tìm cách thông báo cho mọi người hay. Sau nghĩ lại tội gì mạo hiểm như vậy. Nghêu cò đả nhau, ngư ông thủ lợi. Tự nhiên nàng lại mừng thầm trong bụng. Một ý nghĩ thâm độc thoáng qua trong đầu nàng, Tình ghé miệng vô tai Sửu nói nho nhỏ:
– Anh lên làm đại ca ở xóm này, em hổ trợ hết mình. Đừng nói với ai nghe cưng.
Sữu nghe nói cười hềnh hệch.
– Nhất định, nhất định như vậy rồi.
Vừa nói xong, Sửu đã kéo Tình nằm xuống giường. Nàng thì thầm:
– Coi chừng mất sức, tối nay không tốt đâu anh.
– Ôi lo gì, đi cả trăm nhân viên chứ bộ mình anh sao.