Tim Sửu đập tình thịch, sự sợ hãi trào lên khoé mắt. Trong khi đó Tình là người mừng hơn ai hết. Nàng không ngờ đang dụ thằng Sửu mà đại ca Vinh lại rình ở ngoài nghe hết lời nói của nàng. Như vậy có khác gì chính nàng là người trung thành và lại là một nạn nhân chứ đâu phải là thủ phạm trong vụ hại bạn bè này.
Nàng nhanh trí đóng luôn một màn kịch chót. Nước mắt chảy ra dàn dụa thực mau, Tình mếu máo nói:
– Đại ca ơi, đại ca. Em xin tội với đại ca…
Vinh gật gù.
– Tốt, tốt.
Vừa nói chàng vừa tiến lại gần bên giường. Một bất ngờ không ai đoán trước được. Thằng Sửu sau khi mặc quần áo rồi, thấy Vinh tiến tới gần nó, bỗng chụp cây mã tấu lia ngang mình Vinh. Ai cũng tưởng chàng phảiđứtra làmhaikhúc. Nào ngờ người Vinh lộn ngược, ngay trên không trung, hai lưỡi dao bay ra sáng ngời, cắm vô mình Sửu, nhưng không vô chỗ nhiệt, Sửu chỉ bị ngã xuống chứ không nguy hiểm tới tính mạng. Miệng Sửu há hốc như không tin được sự việc lại có thể xảy ra như vậy, với bản năng sinh tồn. Sửu chồm dậy, lia ngang thanh mã tấu làm thằng đàn em Vinh té nhào vô tường. Nhân cơ hội đó, Sửu phóng ra ngoài chạy thục mạng, lẩn vào trong bóng tối mất hút. Tên đàn em Vinh định đuổi theo, nhưng chàng chận lại, nói:
– Đừng đuổi theo nó lúc này, một mình mày không ăn thằng đó đâu. Hơn nữa, nó cũng có công phá vỡ âm mưu của thằng Lư. Bây giờ mày vác thằng phản phúc
này thả xuống mương cho tao.