Lúc ấy Lư biết là khó có thể chối cãi gì được nữa, bây giờ chỉ còn nước liều. Âm mưu đã đổ bể, chàng nhổm dậy định ôm tên em út Vinh vật xuống. Ai ngờ chân tay lọng cọng, vì vừa làm tình xong nên đuối sức vấp vào Tình té bổ chửng xuống đất. Tên đàn em Vinh cũng hoảng hồn, y không ngờ Lưlại tính liều mạng như
vậy.
Tuỳ nhiên, khi Lư té bổ chửng xuống đất. Y tiện tay chém luôn một mã tấu vô gáy Lư, làm chàng té chúi về phía trước dẫy đành đạch. Tình thét lên tưởng Lưđã chết, nhưng nàng nhìn kỹ lại mới thấy tên đó trở sống.mã tấu chặt chứ không phải chặt bằng lưỡi. Bởi vậy Lư chỉ ngất xỉu chứ chưa chết. Lúc ấy lưỡi mã tấu cũng vừa kê vô ngay miệng Tình làm nàng ngậm lại ngay, không dám nói một câu nào nữa.
Y ghé sát mặt vô mặt Tình hỏi:
– Bà có nhận ra tôi là ai không?
Tình nghe thấy giọng quen quen, nhưng trong cơn sợ hãi cùng cực. Nàng không biết kẻ trước mặt mà đứa nào, ú ớ nói:
– Quả thực em… em không nhớ ra anh Hai là ai. Xin anh tha cho em. Đừng… đừng giết… giết em tội nghiệp.
– Ủa, thực sự bà không nhận ra tôi là ai hả?
– Vừa nói y vừa nhìn đăm đăm vô bộ ngực lồ lộ của Tình. Kinh nghiệm nghề nghiệp bấy lâu, cử chỉ này làm sao qua khỏi mắt nàng. Tình vội vàng ưỡn ngực ra phía trước, hơi lắc lư một chút cho y rửa mắt thật kỹ. Đồng thời nàng cố moi óc xem đã gặp tên này ở đâu. Nhưng tuyệt nhiên nàng không thể nào nhớ ra trong số đàn em của Vinh tên này là ai. Lúc ấy hình như y cũng chịu không nổi sự khiêu khích của nàng, đưa tay rờ nhe nhẹ lên bộ ngực nàng. Tìnhnhướn người lên ngay, nàng tính ôm lấy y, nhưng bỗng y nhảy lui lại, la lên, làm nàng giật mình:
– Ấy…Khoan đã. Trước khi tụi mình nói chuyện, bà làm ơn trói thằng phản phúc này lại. Nó tới lúc liều mạng rồi đó.
Tình dạ một tiếng thực ngoan ngoãn. Leo xuống giường, kéo hai tay Lư ra phía sau, tháo giải rút quần cột lại thực chặt.
– Còn hai cái chân nó nữa.
Tình lại lấy chiếc áo sơ mi của Lư cuốn lại, làm giây cột luôn hai chân chàng cứng ngắc.
– Bây giờ bà leo lên giường đi. Đứng sát vô mé trong cho tôi coi lại thằng phản phúc này ra sao.