Tôi làm quen với Thảo ở quán net này. Hôm đó quán rất đông khách, kín hết máy nên tôi không có máy để ngồi chat như mọi khi. Chán quá, tôi mở nhạc để nghe. Đến bài hát “ Hãy về với em” của Phương Thanh tôi thấy hay quá mới repeat bài hát này để nghe. Thực sự bây giờ nghe lại bài này tôi lại nghĩ đến em, bài hát đã đưa em và tôi đến với nhau.
Tôi nghe nhạc, tính tiền cho khách, chạy đi chạy lại mà không để ý đến 1 ánh mắt cứ thình thoảng liếc vào mình. Sau khi nghe đi nghe lại khoảng 3 – 4 lần, tôi chuyển qua bài hát khác, nhưng em đã gọi tôi lại và bảo tôi:
– Anh à, anh có thể bật lại bài vừa rồi không?
– Sao vậy, nghe nhiều thế còn gì.
– Hay mà anh, em thích nghe bài đấy lắm, bật lại cho em nghe nhé.
Khách hàng là thượng đế, tôi phải chiều khách thôi. Ngồi nghe nhạc, ngắm nhìn vị khách đặc biệt thích nghe đi nghe lại bài này, tôi mỉm cười 1 mình và nghĩ sẽ làm quen với em. Em mặc 1 cái áo sơ mi màu xanh, quần bò ngố và đi dép xỏ ngón. Thú thật là dáng người em không được đẹp lắm, phải nói là mập mạp và hơi lùn nhưng bù lại, em có 1 gương mặt đẹp và đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt thật đẹp với bờ mi cong vút. Hồi đó, ngồi internet 4 tiếng đồng hồ là 1 kỉ lục và em đã thiết lập kỉ lục đó. Đến 11h quán đóng cửa mà em vẫn còn ngồi lại và là vị khách cuối cùng. Tôi không đợi được và phải nhắc em: