VN88 VN88

Tâm sự bố chồng- nỗi sợ hãi trong lòng tôi

Không biết bao nhiêu lần chồng cũng chỉ biết phân bua với ông, chẳng thể làm gì cải thiện tình hình, suốt ngày tôi phải sống trong địa ngục. Chồng về hôm trước hôm sau phải đi luôn. Anh đi là tôi mất chỗ dựa, chỉ biết cắn răng chịu. Suốt ngày ông nhìn tôi với ánh mắt soi mói, tôi làm gì ông cũng cạnh khóe, xỏ xiên, dè bỉu. Vì tôi được sống sung sướng từ nhỏ, ông bảo: Đánh rắn thì đánh dập đầu, về đây tao bắt mày phải theo nếp ở đây, không sướng được, không muốn gì được nấy được. Chồng mày ở nhà thì mày làm nũng, giờ nó không có ở nhà để xem mày làm nũng với ai.

Bố mẹ thương tôi còn non nớt mà rơi vào cảnh bố chồng nàng dâu thì làm sao tôi chống chọi được. Mẹ thương tôi đến ốm, bố mất ăn mất ngủ. Chẳng đêm nào tôi không khóc, khóc ướt cả gối, thỉnh thoảng chồng mới về nên tôi không dám nói gì hết, những cái gì ức quá tôi phải nói. Thật là buồn vì anh không tin, anh nghĩ tôi nói xấu bố mẹ chồng vì tôi nói một đường, mẹ chồng tôi nói lại khác. Tôi nói 10, mẹ chỉ nói 5, những cái gì quá quắt quá thì bà chối, vì thế anh nghĩ tôi nói quá, đặt điều.

Anh đi vắng suốt ngày nhưng lại bắt tôi phải sống chung với bố mẹ, tôi có quá đáng lắm không khi chỉ muốn được ra ở riêng. Trước đó tôi không hề nghĩ tới, mọi việc đi quá mức chịu đựng, tôi không thể chịu nổi. Anh chỉ hứa sẽ ra ở riêng, từ từ để anh kiếm tiền, có kinh tế ổn định đã. Đợi đến kinh tế ổn định biết bao giờ, tôi bảo chỉ cần 1 túp lều thôi, tôi không sợ khổ, đừng bắt tôi sống như thế này thêm nữa, mệt mỏi lắm.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.