VN88 VN88

Tâm sự bố chồng- nỗi sợ hãi trong lòng tôi

Chồng tôi là một người hoàn hảo, tài giỏi, ngoan ngoãn, chín chắn, không ai không khen ngợi, vậy mà mọi người đều bảo rằng: “Nó không chê vào đâu được, nhưng về nhà đó chỉ khổ thôi cháu ạ”. Tôi quá ngây thơ để có thể hiểu hết nghĩa của từ “khổ” mà mọi người nói. Lúc đó chỉ biết yêu anh, gia đình anh giục cưới một cách hối hả.

Khi gia đình tôi từ chối vì muốn để đến sang năm, năm đó tôi mới 23 tuổi còn quá trẻ, quan trọng là tôi quá non nớt, vụng về, yếu đuối. Cho đến khi lấy chồng, tôi vẫn chỉ biết ăn và học, loanh quanh trong nhà. Tôi không phải người đảm đang, sướng từ bé, bố mẹ trí thức, viên chức nhà nước nên tôi chẳng biết việc đồng áng là gì. Nhà chồng lại là gia đình thuần nông, làm ruộng, cấy hái.

Gia đình tôi từ chối cưới năm nay, bố mẹ chồng lại đi xem ngày, bảo chỉ cưới được trong năm nay, nếu không phải đợi đến 30 tuổi. Khi bố chồng sang nói thế, mọi người ai nấy đều rất khó chịu. Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng bố chồng lại sang tán chuyện để đả thông tư tưởng, an ủi bố mẹ tôi. Lúc đó tôi cũng hoang mang, thực sự không muốn lấy chồng vội như vậy chút nào.

Từ khi đưa ra ý kiến đến ngày dự định chưa đầy một tháng, làm sao tôi thoải mái được. Áp lực cộng với lời ra tiếng vào về nhà chồng khiến tôi chẳng còn tâm trí nào làm đám cưới. Tôi yêu anh thật lòng, biết anh rất yêu tôi, hôm nào cũng sang an ủi tôi. Bố anh sang trấn an bố tôi, rồi cả nhà tôn trọng quyết định của tôi. Lễ cưới như dự kiến.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.