VN88 VN88

Tâm sự bố chồng- nỗi sợ hãi trong lòng tôi

Ông lục phòng tôi, lục đồ đạc của vợ chồng tôi, thấy bao cao su để trong tủ, ông chửi tôi là cave. Ông lăng mạ, hạ nhục tôi, đi làm về là ông chửi. Ngày đầu tiên khi ông chửi rủa, chồng tôi không có nhà, tôi ức đến tột cùng, đau khổ và xót xa cho thân mình. Cãi lại bố mẹ để lấy anh, bố anh sang năn nỉ bố mẹ tôi cho cưới, để giờ tôi phải chịu thế này.

Tôi còn quá non dại, chỉ muốn chết, làm sao tôi đủ can đảm đây? Tôi sợ đau, sợ bị tổn thương, từ bé tôi đã nhát gan rồi, thực sự tổn thương quá mức chịu đựng. Tôi muốn bỏ về nhà mình, mẹ chồng đã gọi chồng tôi về. Anh và bố chồng tôi lời qua tiếng lại thế nào tôi cũng chẳng biết nữa, anh bảo tôi lên phòng, để anh ở dưới. Tôi mụ mị, dường như tất cả sụp đổ, chẳng còn ý thức được điều gì, áp lực trong tôi về nhà chồng từ lâu đã sợ hãi rồi, tôi sợ căn nhà đó.

Chồng chỉ biết đóng cửa phòng mặc cho ông đứng ngoài chửi. Anh chỉ biết ôm thật chặt khi tôi khóc đến mờ cả mắt, chẳng còn đứng nổi. Hôm sau đi làm mắt tôi sưng húp, nửa buổi chồng nhắn tin “Tí về nếu bố có chửi như thế nào thì em đừng để ý nha”. Tôi đã nghe quá nhiều đến nỗi không thể nhớ hết được, chắc khi tôi đi ông đã chửi thêm rất nhiều.

Chồng biết rõ gia đình mình như thế nào, anh không nói cho tôi, cũng chẳng hề có biện pháp gì giải quyết, tôi không nghĩ gia đình anh lại ghê gớm, gia trưởng, quá đáng như vậy. Chuyện đến tai gia đình tôi, mẹ vốn nóng tính, bắt tôi đi về ngay, nhà chồng và nhà tôi chỉ cách 200m, cách một cái đình. Bố mẹ tôi rất thẳng thắn: Chồng không thể lo tốt cho vợ thì thôi về nhà với mẹ.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.