VN88 VN88

Lần đầu tiên trong đời của tôi giờ mới kể (Kinh Điển) – Truyện 18+

Đến sáng sau lấy cớ và tiện có xe cơ quan bố tôi đi Hà Nội luôn. Đây là lần đi lâu nhất của tôi. 1 năm sau tôi mới quay lại thị xã Ninh Bình. Trong năm tôi có về nhưng chỉ về quê rồi lại lên Hà Nội chứ không ghé về nhà. Cũng do thời gian này bố tôi đi học nên cũng gặp luôn. Vì vậy không nhất thiết phải về nhà làm gì. Khi nỗi đau đã thành quen và thời gian là phương thuốc thần kỳ để giúp cho vết thương trong lòng lành lại, tôi cũng dần bình tâm trở lại. Tuy không thể trở lại như xưa nhưng tôi cũng bắt đầu tham gia lại mấy trò điện tử, bóng bánh với các bạn. Cũng ít thôi. Đặc biệt là tôi bắt đầu hút thuốc lá và nghiện đến giờ. Rồi cũng rượu đàn đúm với bạn bè khi có điều kiện. Một nguồn vui nữa là đến từ đám học trò. Đợt gần sát đến ngày thi đại học chúng chịu khó kéo nhau đến nhà tôi hỏi bài. Khác với H và M tôi không giải bài cho chúng nó mà gợi ý từ từ để cho chúng nó tự giải và chúng rất thích cách học này. Cứ cách vài ngày lại ômai, sấu, bánh kẹo kéo đến vừa học vừa ăn. Nhìn chúng mà tôi cũng vui nhiều lên.

Tết lại đến và dĩ nhiên tôi lại trở về nhà. Trở về nhà sau 1 năm dài đằng đẵng. Khi nỗi đau và tình yêu đã chôn dấu sâu trong con tim. Nhưng cảnh xưa vẫn làm tôi nhói đau. Bình thường thôi mà. Mọi chuyện đã là quá khứ là dĩ vãng và tôi thầm nhủ như vậy mỗi khi lòng gợn sóng. Một chàng trai đã phong trần hơn, già dặn đi nhiều sau bao biến động ập đến. Tôi đã lớn hơn nhiều. Mọi chuyện sẽ có lẽ bình yên và tôi sẽ bình tâm qua cái tết nếu không có chuyện xảy ra. Gần 9h sáng ngày 28 tết bố tôi và bác Luân về nhà.
– Dậy con dậy con đi xuống nhà bác Luân ăn cơm, bác đang đợi dưới nhà.
Vẫn còn ngủ nướng do hôm qua mấy thằng bạn cấp 3 lâu rồi mới gặp nhau ở nhà An làm trận bia tôi hơi quá chén. Mắt nhắm mắt mở.
– Thôi con không xuống đâu, để con ngủ lúc nữa đi mẹ.
– Á à thằng này chê cơm nhà bác à. Mấy năm nay không gặp rồi nhỉ. Cưới chị mày mà mày không về bác giận mày rồi đấy. Tiếng bác Luân làm cho tôi tỉnh hẳn ngủ.
– Dạ cháu chào bác không phải đâu, cháu hôm qua đi uống với tụi bạn nên bây giờ vẫn còn váng vất.
– Tao đùa vậy thôi chứ cũng biết mày ngày xưa ôn thi đi nước ngoài nên không về được. Thôi hôm nay kiểu gì cũng xuống bác nghe. Không lý do lý trấu gì nữa. Tao và bố mẹ mày đợi dưới nhà nhé nhanh lên.
Không thể từ chối tôi đi vệ sinh mặc quần áo và xuống nhà mọi người đợi. Tôi đi một xe, bố mẹ một xe và bác một xe cả đoàn về nhà bác ăn tất niên vì cũng lâu rồi hai nhà không ăn cơm với nhau. Đến nhà bác.
– Em chào anh Q. Một cô bé trông giống hệt chị chào tôi. À Quỳnh Anh mới có 3 năm không gặp mà bây giờ lớn thế.
– Chào em mới có mấy năm không gặp lớn ra thế nhỉ anh suýt không nhận ra.
Vào trong nhà thấy chị và mẹ đang nấu ăn.
– Cháu chào bác.
– Em chào chị. Tôi lí nhí.
– Q à lâu lắm rồi không gặp cháu dạo này đen nhiều rồi nhỉ.
– Dạ
Tôi nhìn chị, đã một năm rồi mới gặp lại chị vẫn như xưa. Vẫn mái tóc ấy có khác thì là bộ quần áo ở nhà. Chị chỉ gật đầu với tôi và dường như tránh ánh mắt nhìn của tôi. Chị vẫn lặng lẽ làm việc của mình không nói. Mẹ chị chắc hiểu lý do tại sao. Còn tôi thấy mình đứng đây cũng vô duyên và không tiện nên ra phòng ngoài ngồi uống nước với mọi người.
– Anh Q ơi anh phải mừng tuổi em trước nhé. Bé Quỳnh Anh vòi vĩnh tôi.
– Cái con này hư thế, anh là sinh viên thì làm gì có tiền. Bác Luân mắng nó.
– Ảnh có tiền, ảnh còn tặng quà chị cơ mà. Nó cự nự.
Tôi cười và rút ví ra mừng tuổi nó tờ 50.000 bác Luân định ngăn nhưng bố mẹ tôi gàn. Nó sung sướng cầm lấy tờ tiền và chạy biến ra ngoài với các bạn.
– Mai Anh thằng Minh nó đâu sao chưa thấy đến. Bác Luân nói vọng vào hỏi chị.
– Dạ hôm nay anh về quê từ sáng nên không biết. Chiều anh mới lên.
– À thế à. Có bia chưa đem ra đây tao và chú uống trước nhỉ.
– Vâng ạ.
Trên đường đi thầm nghĩ đây là lần đầu tiên giáp mặt với đối thủ. Muốn nói chuyện với anh xem người đã cướp người yêu của tôi thế nào. Nếu tâm phục khẩu phục thì cũng nhẹ lòng. Thế mà giờ đây lại không gặp được có lẽ là do duyên số. Bởi cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa một lần nói chuyện với anh.
Rồi mâm cơm cũng bày ra mọi người ngồi vào ăn uống. Cả bữa cơm chỉ là chuyện của hai ông bạn, mọi người chỉ đế thêm vào, tôi cũng vậy. Còn chị thì lặng lẽ. Chỉ khi hỏi chị mới trả lời hoặc chỉ vâng dạ. Thỉnh thoảng nhìn trộm chị thì thấy chị ăn uống có vẻ khó khăn. Chắc chị không ăn nổi và đang ngẹn ngào.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.