VN88 VN88

Lần đầu tiên trong đời của tôi giờ mới kể (Kinh Điển) – Truyện 18+

– Dậy dậy, muộn rồi dậy nhanh lên anh.
– Mấy giờ rồi cho anh ngủ thêm tý nữa đi
– Dậy đi 8 rưỡi rồi, mau lên em nấu ăn sáng rồi dậy ăn không nguội.
– Cho anh ngủ thêm lúc nữa đi
– Không được dậy đi ăn rồi em còn đưa đi mua bộ quần áo để đi học rồi em còn phải về.
Tôi ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở. Hai mắt cứ díp tịt lại. Tay gãi đầu gãi tai.
– Xem kìa xấu trai chưa. Dậy đánh răng rửa mắt để em gấp chăn màn cho.
Tôi đứng dậy uể oải đi ra khỏi phòng. Chị gọi dật lại
– Anh, lấy quần áo dài xuống thay mắc luôn còn đi không muộn. Nhanh lên xem kìa
– Ừ anh đang buồn ngủ díp hết cả mắt này.
Chị cũng đã gấp màn xong. Chị đi sau tôi và thúc dục. Tôi xuống nhà và vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi tắm qua một tý cho sạch sẽ và tỉnh ngủ. Sau khi mặc quần áo ra thì đã thấy tô miến tim cật ở trên bàn. Cũng đã thấy đói tôi xà ngay xuống định ăn. Chị đang rửa ráy và cất đồ nấu ăn vào tủ.
– Xem kìa như chết đói không đợi em ăn cùng à.
– Tim cật ở đâu ra đấy em.
– Em vừa đi chợ mua, ngủ như chết có biết gì đâu.
– Ừ anh mệt, em lau dọn nhà rồi à.
– Sao để nhà bẩn vậy. Đúng là đồ con trai lười.
– Em xong chưa ngồi xuống ăn anh đói rồi.
– Đây em xong rồi đây.
Chúng tôi ăn với nhau và sau khi xong chị đưa tôi đi mua quần áo. Đúng là đi chọn đồ với con gái là việc làm tôi ghét nhất. Chị cũng không ngoại lệ cứ nâng lên đặt xuống bắt tôi thử hết bộ này đến bộ khác rồi trả giá lại chê đắt rồi lại thử. Cuối cùng chị cũng chọn được cho tôi một bộ quần áo sau gần 1 tiếng đồng hồ. Chị mãm nguyện và đưa tôi về nhà. Về đến nhà và nhà uống cốc nước xong.
– Thôi em về đây không muộn rồi. Chị nói mà không muốn về tý nào
– Hay em gọi điện cho mẹ bảo bận tối mới về được.
– Thôi em phải về còn phải trả xe cho bạn em nữa.
Tôi năn nỉ chị ở lại một lúc. Chị ngần ngừ mà thực lòng chị không muốn về. Chị sợ về nhà đối diện với mẹ chị. Chị sợ những lời nói của mẹ. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng chị cũng quyết về. Tôi ôm chị và hôn nhẹ chị.
– Thôi để em về. Em phải về không ở được.
– Thế cũng được, em cứ để anh ở lại một mình. Tôi dỗi.
– Anh đừng làm khó em. Em cũng muốn nhưng em không ở lại được. Ghét thế.
– Thôi cũng được em về cũng được. Về đi cẩn thận vàê đến nhà gọi lại cho anh nhé.
– Ừ thôi em phải về đây. Anh ở lại đừng buồn nhé. Thức ăn em nấu sẵn để trong tủ lạnh, vơm em đặt từ sáng rồi tý nữa không phải nấu nhé.
– Thế bao giờ em lên.
– Có thể tối thứ 5 em lên nhưng em chỉ lên chia tay anh rồi về chứ cả tuần này em bận lắm.
– Anh nhớ em anh xuống đó nhé.
– Thôi đừng xuống, giữ sức khoẻ còn lên nhập học chứ ốm thì em không gánh được trách nhiệm đâu.
– Rỗi thì gọi điện cho anh nhé.
– Ừ thôi tạm biệt anh yêu.
– Ừ về nhé.
Tôi cố ôm hôn chị lần nữa và cũng phải để cho chị ra về. Đứng ở cửa nhìn theo đến khi bóng chị mất hẳn mới vào nhà. Một cảm giác cô đơn trống trải. Mới đấy thôi giờ tôi chỉ còn lại một mình.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.