VN88 VN88

Lần đầu tiên trong đời của tôi giờ mới kể (Kinh Điển) – Truyện 18+

19 tuổi là cái tuổi mà kinh nghiệm của cuộc đời gần như bằng không. Vẫn cứ nghĩ mình có thể cứu vãn được tình yêu của mình bằng kế hoạch mình đặt ra và mình đang thực hiện. Vẫn cho rằng việc chị nói những lời chia tay là trong lúc hoảng loạn do mẹ doạ tự tử. Vẫn nghĩ mình còn cơ hội và đặc biệt là niềm tin tuyệt đối vào tình yêu với chị. Tôi tin chị dù có trời sập cũng không bỏ tôi. Chúng tôi yêu nhau đâu phải đây là lần đầu rơi nước mắt. Lúc này tôi nghĩ khi chị bình tâm lại thì chị lại nghĩ lại và chị lại cố gắng chống chọi để vượt qua và đợi cho kế hoạch của tôi hoàn thành. Đã gần 1 năm trôi qua chúng tôi vượt qua được thì chỉ còn vài tháng nữa làm gì không vượt qua được bây giờ. Tôi mạnh mẽ hẳn lên và đứng dậy. Tôi chạy theo và đuổi theo chị nhưng không còn hình bóng của chị nữa rồi. Chị đã bỏ đi mất hút. Tôi chạy trong mưa tìm chị. Tôi quay trở lại nhà lấy chiếc xe đạp và phóng thẳng xuống bến xe. Tôi tìm chị, cứ có chiếc xe nào về hướng Ninh Bình tôi đều tìm nhưng vô vọng. Chị đã về mất rồi. Tôi buồn bã đạp xe trong mưa trở về. Nhưng bây giờ trong tôi là sự quyết tâm. Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy tôi làm được và từ hôm đó tôi tiếp tục lao vào ôn luyện.
Hai tuần sau tôi thi. Căn cứ vào kết quả thi thì thấy mình làm bài khá tốt. Nhưng đây là kỳ thi lấy điểm từ cao xuống thấp chỉ có 45 người đạt thì mới xét tuyển mà cuộc thi có đến hơn 100 người nên tôi vẫn phải đợi có điểm thì mới biết mình đạt hay không. Thi xong tôi cố gắng liên lạc với chị nhưng chỉ nhận được câu trả lời chị không có ở cơ quan hay chị đi công tác. Tôi biết như lần trước chị tránh mặt tôi. Bởi mấy lần tôi gọi chị nhấc máy khi nghe thấy tiếng của tôi thì chị chuyển máy cho người khác. Do từ đầu kỳ đến giờ chỉ tập chung học ngoại ngữ nên bây giờ phải quay lại học các môn của kỳ này không thì cũng sắp thi đến nơi rồi. Tôi lại bận tối mắt tối mũi. Tôi viết thư về cho chị nhưng không thấy hồi âm nên tôi qua nhà chị Lan. Vừa đến cổng tôi gặp chị.
– A ông tướng đây rồi. Mày thiêng thế không biết vừa nhắc đến mày thì mày đã xuất hiện.
– Có việc gì liên quan đến em vậy.
– Tao định xang xem mày thế nào thì mày lại đến vào nhà rồi nói chuyện.
Vào nhà không để chị kịp nói tôi hỏi luôn.
– Chị dạo này có liên lạc gì với chị Mai Anh không.
– Thế có việc gì. Chị vừa pha nước vừa hỏi.
– Không em liên lạc với chị mà không được, có gì khi nào chị liên lạc được với chị ấy chị nói cho chị biết em thi xong rồi và kết quả khá tốt. Chắc tháng sau biết kết quả. Chị bảo chị an tâm đợi em.
– Chị em nhà mày làm sao. Giận nhau hả.
– Dạ. Tôi không nói được nữa.
– Chị thì gọi điện bắt tao sang xem em dạo này thế nào, em thì nhờ báo tin. Giận nhau gì mà không gọi điện nói chuyện trực tiếp.
– Cứ như tao, có thằng em như mày nếu hỗn chửi cho một trận cho bõ tức rồi thôi chứ giận dỗi làm gì cho mệt. Chị vừa uống nước vừa tiếp tục nói.
– Dạ vâng
– Thôi được rồi tôi chuyển lời giúp bố. An tâm chưa.
Hai chị em còn nói chuyện linh tinh nữa rồi tôi về.
Ba tuần sau. Lúc đó là 8h tối, mẹ gọi điện lên cho tôi.
– Alô Q hả.
– Dạ con chào mẹ, mẹ có khoẻ không ở nhà thế nào. Bố con đâu
– Bình thường. Bố mày xuống nhà bác Luân.
– Có việc gì vậy mẹ.
– À cuối tuần này, sáng thứ bẩy con Mai Anh nó cưới chồng. Mẹ gọi điện lên xem con có rỗi không thì xắp xếp thời gian mà về cưới chị con ạ. Chị em mày như chị em ruột, cưới chị con cố gắng về.
Tôi nghe mẹ nói mà cảm giác mặt mũi tối sầm. Từng lời từng lời của mẹ như sấm nổ bên tai. Tôi không tin vào tai mình nữa. Sao nhanh vậy. Không thể thế được. Chị đi lấy chồng, tôi không tin, tôi không tin. Mẹ nói gì tôi chỉ ậm ừ bởi lúc này tôi không còn nghe thấy gì hết. Mẹ bực quá hét lên trong điện thoại tôi mới sự tỉnh.
– Cái thằng này, mẹ hỏi mà không trả lời cứ ậm ừ cái gì vậy.
– Con xin lỗi mẹ, thôi để con tính xem rồi gọi lại cho mẹ sau.
Mẹ bực mình đặt máy còn tôi ngay như lập tức ra lấy xe chạy xang nhà chị Lan. Tôi đến nhà mà chị vẫn chưa về. Tôi ngồi đó đợi mà lòng nóng như lửa đốt. Phải hơn 9h chị mới đi chơi với người yêu về. Vừa gặp tôi chị nói luôn.
– A ông tướng, thế cuối tuần có về cưới chị mày không.
– Dạ em xang đây định hỏi chị về chuyện đó.
– Chị mày bảo tao, đừng nói gì cho mày để mày còn thi cử. Chị mày như hâm, thi thì thi còn cưới chị mà em không về làm sao được.
– Dạ.
Chị còn nói nhiều nữa nhưng những lời nói của chị cứ như dao đâm vào tim tôi. Chị cưới chồng là thật rồi. Cuối tuần này chị cưới chồng rồi. Tôi chào chị ra về. Đi trên đường mà tôi như người mộng du. Mấy ngày sau tôi như thằng câm. Sáng tỉnh dậy tôi lặng lẽ lên giảng đường ngồi học, tôi ở lỳ trường đến 8h tối mới về. Tôi sợ về nhà, tôi sợ đối diện với 4 bức tường. Cứ về đến nhà ngồi một mình là tôi lại khóc. Tôi không hiểu sao mọi chuyện lại nhanh như vậy. Tôi đã cố gắng hết sức mà bây giờ lại vậy. Mỗi ngày trôi qua là một ngày nặng nề kinh khủng với tôi. Tôi vẫn không tin được chị đi lấy chồng. Chị bỏ tôi. Đêm nào tôi cũng mộng mị. Hôm thì mơ tôi và chị thủa còn yêu nhau sau đắm hôm thì mơ toàn ác mộng.
Đám cưới của chị chỉ duy nhất là có tôi người không mời mà vẫn tới. Sáng thứ bẩy tôi vẫn về. Tôi dậy sớm khoác chiếc ba lô và lên xe về thẳng Tam Điệp. Đến nơi thấy nhà chị đông vui nhộn nhịp tiếng cười đùa của đám trẻ con, tiếng loa đài hát …. Tôi không dám vào mà chỉ dám đứng từ xa quan sát. Tôi nấp vào sau một cái cây và nhìn không chớp mắt về phía nhà chị. Thế rồi đoàn xe rước dâu của nhà trai cũng đến. Nhạc bật to lên và pháo nổ tưng bừng. Sau một hồi thì chị tay trong tay đi cùng chồng ra xe. Sau mấy thủ tục chụp ảnh chị và anh lên xe. Chị đi về nhà chồng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.