VN88 VN88

Lần đầu tiên trong đời của tôi giờ mới kể (Kinh Điển) – Truyện 18+

Ngày hôm đó cũng như bao ngày bình thường khác, nỗi lo lắng của tôi cũng bằng thừa vì chị hoàn toàn tự nhiên như bình thường. Mọi chuyện đều như chưa có gì xảy ra. Bây giờ nghĩ lại đúng mình còn quá bé mà không biết. Chỉ có chị mới sợ mình nói ra chứ chị sẽ không bao giờ nói ra việc đó. Vì mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu chị mà chị đủ lớn để hiểu điều đó. Tôi sẽ là nạn nhân đáng thương bị bà chị. Chị sẽ là một người con gái lăng loàn trong mắt mọi người. Thế nên thái độ như chưa có gì xảy ra của chị hoàn toàn dễ hiểu và kể cả sau này mọi chuyện giữa chị với tôi là hoàn toàn lén lút. Tuy nhiên hôm đó khi mà thấy không có ai thì chị cũng bẹo má yêu tôi hoặc nhìn tôi trìu mến. Cả ngày hôm đó sao tôi mong đến tối thế, tôi chỉ mong sao sớm chỉ có hai chị em bên nhau để tâm sự và nói chuyện. Vì cả ngày chị cứ như không nên trong lòng cũng rấm rứt vô cùng. Thế rồi cũng đến giờ đi ngủ, tôi tắt đèn bàn, khoá cửa và dĩ nhiên chui vào trong màn của chị. Chị nằm nghiêng giả vờ ngủ. Tôi lay lay người thì chị trêu miệng phát ra tiếng khò khò. Tôi nằm xuống ôm chị chị vẫn giả vờ. Tôi lật tóc chị lên và hôn vào gáy. Chị quay lại mắt tròn xoe, tay chộp lấy tay tôi miệng thì thầm:
– Bắt quả tang nhé, Q vừa làm gì Mai Anh.
Rồi chị tiếp lời:
– Cả ngày muốn nói chuyện với người ta, khó chịu lắm phải không. Đã thế càng không nói chuyện cho đáng ghét cái bản mặt.
– Sao chị biết.
Không để tôi nói hết lới chị cắt ngang :
– Giận luôn Q nhá. Hôm qua bảo rồi mà vẫn chị. Đã thế không nói chuyện nữa người ta đi ngủ đây.
– Xin lỗi chị, à quên Mai Anh em à quên Q chưa quen. Chị iii Mai Anh để Q từ từ mới quen được.
Tôi nói mà phạm lỗi liên tục miệng thì ấp a ấp úng. Chị phì cười rồi quay lại tay hất tóc mặt thì vênh lên :
– Thế có gì cần nói nào.
– Tại chị iii à quên Mai Anh Q quên hết rồi. Tôi lúng ba lúng búng nói.
Chị nheo nheo hai mắt, môi mím hơi lệch, hai tay nâng hai bên thái dương tôi :
– Chỉ được cái học là giỏi thôi chứ còn ngố lắm.
Tôi ngượng ngịu nằm xuống cạnh chị, chị gối đầu lên tay tôi nép nhẹ vào tôi mỉm cười, không nói gì. Sao lúc đó ngây ngất mà hạnh phúc thế. Đời người chỉ một lần được sống trong cảm giác đó cũng là mãn nguyện rồi. Bây giờ ngồi hồi tưởng lại mà vẫn thấy ngây ngất như ngày nào. Chị không rất xinh nhưng rất đáng yêu, cái đáng yêu của chị tôi cảm thấy tuyệt vời hơn cả cái đẹp nhưng khô khan lạnh lùng. Chị như một người yêu bé nhỏ. Ở lớp tôi lúc đó cũng có vài bạn gái, có bạn cũng rất xinh được rất nhiều vệ tinh theo dõi nhưng mà tôi thấy không có cảm giác gì vì các bạn luôn tỏ ra nghiêm khác, lạnh lùng. Đúng là phí đời con gái. Cái tuổi mộng mơ đáng yêu nhất thì phải tươi, phải ngây thơ, phải đáng yêu như thế. Đàn ông già dặn thì trông còn phong độ. Phụ nữ cứ khó đăm đăm thì ai mà thích được. Thế mà mấy thằng con trai lớp tôi lại cứ mê như điếu đổ. Nhiều lúc ngôi từ xa nhìn cảnh khốn khổ xin tình yêu của chúng nó mà nhủ thầm đúng là thiếu đàn bà đâu mà khổ thế. Thực ra mình có được tâm lý đó vì bên mình có một đoá hoa xinh tươi lúc nào cũng có thể làm cho mình hết ưu phiền. Tôi ôm chị và thưởng thức mùi thơm toát ra từ chị. Nó làm tôi xao xuyến, mơ màng. Tôi và chị nằm im không nói. Tôi thấy như chị đang nghĩ ngợi điều gì. Tôi hỏi :
– Mai Anh nghĩ gì vậy mà sao không nói.
– Q có người yêu chưa.
Tôi lắc đầu. Chị lại hởi :
– Thế cái H ngày nào cũng đi học cùng Q không phải là người yêu Q à.
– Không phải, em và nó học cùng đội tuyển nên hay đi học cùng nhau. Nhà nó ở cách đây 800m nên hay rủ nhau đi học.
Cái H chính là cô gái lạnh lùng mà tôi nói ở trên. Tôi và nó học cùng tuyển Lý và hay đi học cùng nhau. Chị lại tiếp lời.
– Không đúng, chị nghĩ Q phải có người yêu rồi, chứ không thể thế được.
Tôi chợt hiểu ra ý chị. Có lẽ chị thắc mắc nếu tôi chưa có người yêu sao hôm qua tôi nghề như vậy. Với chị tôi là hình ảnh của một chàng cao to, nhưng mọt sách hay nói khác đi là ngô ngố. Tôi cười thầm và khẳng định với chị là chưa có người yêu. Tôi hỏi lại chị có người yêu chưa. Chị kể cho tôi về chị. Lúc cấp 3 chị cũng rất yêu một anh cùng lớp nhưng anh ấy như tôi học giỏi và rất lạnh lùng. Chị chỉ yêu đơn phương đến khi cuối cấp cũng thổ lộ thư từ với bạn ý thì bị quả hơi bẽ mặt bạn trả thư và nói bạn bây giờ chỉ chú tâm vào việc học chưa nghĩ chuyện yêu đương. Chị bảo chị cứ khóc mãi và rất xấu hổ. Tôi cũng cú, buột miệng làm câu:
– Đúng là thằng chả ra gì, một người con gái đáng yêu như Mai Anh mà không yêu thì nó đúng là thằng ngẫn ngờ.
Chị nhỏm dây nhìn vào mặt tôi hai tay mỗi tay bẹo yêu một má. Chị vừa nói vừa cười mặt chị rạng rở hẳn lên
– Q nói sao đúng thế. Thế Q có yêu chị không.
Tôi lúng túng chưa biết trả lời làm sao. Chi mặt sịu xuống vừa nói như vừa dỗi :
– Chắc không yêu gì. Thôi không yêu thì Mai Anh đi ngủ đây không nói chuyện nữa.
– Không không Q rất quý chị à quên Mai Anh. Tôi mải móng nói
– Chỉ quý chứ không yêu gì. Chị lại mát mẻ.
– Yêu yêu, yêu nhiều hơn cả quý.
Chị quay lại tít mắt chị hớn hở hỏi.
– Thật chứ thưởng cho cái hôn này.
Chị hôn chụt vào môi tôi một cái và quay lại hai tay ôm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi lâng lâng hạnh phúc. Tôi lúc đó cũng chưa biết định nghĩa thế nào là tình yêu nên cứ nói như thế để chị vui chị hài lòng. Nhưng nói thật chị chính là tình yêu đầu đời của tôi. Một tình yêu lặng lẽ không thể thổ lộ. Một tình yêu bị kìm nén bao nhiêu năm mà không thể nói với ai. Chỉ mình chị biết và tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi khẳng định chị Thanh không phải là tình yêu của tôi. Nó rất khác. Tôi cảm thấy ở bên chị là một cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái không vụ lợi cảm giác này chỉ đến với tôi hai lần nữa một lần với một người yêu sau này và một lần với vợ tôi bây giờ. Sau này khi nghe Tuấn Hưng hát bài hát « Dĩ vãng cuộc tình » đặc biệt đoạn : Tại sao yêu nhau mà không đến được với nhau làm tôi thẫn thờ mãi. Tôi thấy tác giả bài hát như là biết chuyện của tôi và chị và viết lại tâm tư thành bài hát. Tôi tự nhủ hoá ra trong cuộc sống này cũng có người như mình và chị. Yêu mà không đến được, không thổ lộ được với ai không đi được đến cuối con đường. Cả bài hát từng lời từng chữ như nói lên hoàn cảnh éo le của hai chị em. Một tình yêu quá thầm lặng. Sau này có dịch vụ nhắn tin tặng bài hát tôi đã nhắn tin tặng chị bài hát này. Chị gọi lại và cả hai chị em dù đã lớn rồi mà vẫn khóc. Tôi khóc, chị khóc và chị có nói :
-Thôi em ạ số chị em mình nó thế chỉ biết trách ông trời soa không cho chị nhỏ tuổi hơn em. Mình quên hết đi để mà sống chị đã có gia đình em cũng vậy. Mà bây giờ thì nhớ làm gì chị già này nữa.
Tôi không biết nói gì chỉ nói với chị khi nghe bài hát này em nhớ về chị và không kìm được lòng mình. Đó là lần cuối cùng tôi và chị đề cập đến chuyện này. Thôi tôi đã quá cảm xúc rồi. Tôi xin trở lại chuyện chính.
Sau khi hôn tôi xong chị lại nép vào tôi hát nhẹ. Tôi và chị thiếp đi lúc nào mà không biết. Chúng tôi chìm vào trong giấc ngủ bình yên.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.