VN88 VN88

Lần đầu tiên trong đời của tôi giờ mới kể (Kinh Điển) – Truyện 18+

Chắc không cần phải kể các bạn cũng biết, thời gian sau khi chị đi lấy chồng tôi không còn sống nữa mà chỉ là tồn tại. Tôi mất hết định hướng, và chìm trong đau khổ. Thậm chí là bị trầm cảm. Tôi vô hồn, đói thì ăn, khát thì uống, đến giờ đi học thì đi học, đến giờ ngủ thì đi ngủ. Tôi thẩn thơ ít nói. Cơ thể suy nhược do không quan tâm đến bản thân mình nhiều. Cố quên, cố chạy trốn nhưng rồi cũng không quên được, không thoát ra được. Làm sao có thể dễ dàng quên đi được chị. Khó khăn, quá khó khăn với tôi. Bình thường không sao, nhưng chỉ chợt xem một bộ phim hoặc đọc đây đó trên báo mà có cảnh chia li tan vỡ là tôi lại xúc động. Tối về nghĩ vẩn vơ lại khóc thầm. Nhưng dù sao cũng nghĩ trên đời này cũng có người giống mình, mình cũng không lạc lõng lắm. Chính những điều này dần giúp tôi ra khỏi tình trạng đau khổ.
Lại nói về bức thư tôi gửi chị. Dĩ nhiên chị không hồi âm lại cho tôi. Ngay sau khi nhận được thư thì chị mang tờ giấy photo kết quả của tôi lên cho bố mẹ tôi và bảo bố mẹ tôi lên gặp tôi để xem xét tình hình. Nhìn thấy nó, bố mẹ tức tốc lên Hà Nội gặp tôi. Mẹ nhìn thấy thằng con xanh xao, còm nhom thương quá. Mẹ vẫn nghĩ do tôi học hành ôn luyện vất vả chứ nào nghĩ tôi đang thất tình. Chứ còn việc học hành áp lực cao tôi quen rồi.
– Sao con lại gầy gò thế này. Học hành thì cũng phải chăm lo đến sức khoẻ của mình chứ. Mẹ tôi xót xa.
– Mai Anh nó lên nhà nó đưa cho bố mẹ giấy báo kết quả con đã đỗ đi học nước ngoài. Bố rất tự hào nhưng sao con lại quyết định không đi học.
– Việc được đi học nước ngoài ai người ta cũng mơ sao con lại từ chối. Mẹ tiếp lời.
Tôi cũng bối rối với tình huống này. Tuy nhiên tôi cũng nghĩ ra một phương án nói dối bố mẹ.
– Bố mẹ ạ. Lúc đăng ký thi con cũng quyết tâm. Sau khi nhận kết quả con cũng đã nghĩ rất nhiều. Thứ nhất nhà mình có mỗi mình con, con đi học nước ngoài rồi khi quen ở bên đó lại ở lại luôn thì sao. Mặt khác nếu không may gặp chuyện gì ở nơi xứ lạ quê người thì có một mình con, con cũng chả biết xoay xở thế nào. Từ nhỏ con được bố mẹ bao bọc, con sợ con sẽ không chịu nổi khi phải bươn chải một mình bên đó. Mà học trong nước mà giỏi, con sẽ cố gắng thì cũng thế thôi mà con vẫn gần bố mẹ vẫn có thể thăm bố mẹ được.
Bố mẹ tôi trầm ngâm nghĩ ngợi. Đúng là khi lên đây ông bà cũng chưa nghĩ đến điều này. Khi tôi nói ra ông bà đăm chiêu thực sự. Tôi tiếp lời.
– Thực ra việc con thi đỗ đã chứng minh con đủ khả năng đi học nước ngoài rồi. Thế là được còn học ở đâu cũng vậy thôi bố mẹ ạ.
– Nhưng được đi đó đi đây, học hỏi cái hay của người ta vẫn tốt hơn. Có nhà mất hàng trăm triệu mới cho con đi học được mà mình đi học không mất tiền lại có học bổng không đi thì tiếc quá con ạ. Mẹ tôi nói.
– Thôi bà ạ, tôi nghĩ con nói cũng phải. Có mỗi mình nó. Nó đi thì mình cũng lo lắm. Bây giờ bên đó xem tivi thấy nạn đầu trọc phát xít cũng ghê. Thôi con nó không thích mà quyết định rồi thì mình cũng tôn trọng nó.
– Con cám ơn bố. Con thực ra hiếu thắng nên mới thi chứ thi xong thực sự con cũng không muốn đi con nghĩ rất nhiều rồi.
– Dù sao khi có chuyện lớn như vậy thì cũng phải nói với bố mẹ một tiếng.
– Vì con quyết không đi nên con định sau khi hết hạn thủ tục mới nói.
– Thôi được rồi, có khi bà xin phép cơ quan ở trên này chăm con nó vài ngày. Chứ tôi thấy nó ốm yếu tiều tuỵ quá.
Tôi phải cám ơn mẹ nhiều. Bà ở lại với tôi 1 tuần. Trong thời gian đó tôi bớt cô quạnh, tối tối hai mẹ con chở nhau đi thăm thú mấy gia đình bạn bè nên tôi cũng phần nào quên đi hoàn cảnh của mình. Đến khi bà về sức khoẻ tôi cũng đã khá lên nhiều. Sau đợt này bố mẹ tôi hay lên thăm tôi hơn. Cứ khoảng tháng ông bà lại tranh thủ lên thăm tôi một lần. Ông bà cũng lo lắng cho tôi.
Tết năm đó tôi về khá muộn. Tôi lần lữa mãi đến tận 26 tết tôi mới về. Đặt chân về đến nhà tôi lại đầy tâm tư. Nhìn đây cũng thấy chị. Gác xép, phòng tầng 2, căn bếp, nhà tắm, phòng khách chỗ nào chị cũng hiện ra và những kỷ niệm xưa lại ùa về. Tối nằm lại buồn, lại cô đơn, lại lạnh lẽo, lại khóc thầm. Không chịu nổi 28 tết lấy cớ về thăm ông bà tôi về quê luôn và ở một lèo đến chiều mùng 1 tết mới lên. Sáng mùng 2 thấy có điện thoại, nghe trộm đối thoại của bố tôi biết là chị gọi đến chúc tết và hỏi ông bà có nhà không mấy phút nữa vợ chồng chị qua chơi. Nghe xong khoác chiếc áo vào tôi lặng lẽ đi bộ ra đầu phố ngồi uống café 1 mình. Tôi trốn chạy, tôi sợ gặp chị. Tôi sợ chứng kiến cảnh chị tay trong tay với chồng. Dù sao tôi cũng là người tôi cũng phải ích kỷ, tôi cũng phải ghen chứ. Ngồi được 45’ thì tôi nghĩ chị cũng về rồi mà mới tết ra ai lại ngồi lì ở quán người ta dông người ta cả năm. Tôi lại lặng lẽ ra về và tôi dù muốn tránh nhưng vẫn cứ phải gặp. Chị ngồi sau xe chồng và đi ngược chiều với tôi. Tôi đã cúi gằm mặt xuống không nhìn nhưng rồi vẫn ngẩng mặt lên. Dị nhiên chị cũng nhìn thấy tôi. Hai mắt chạm nhau, đã 4 tháng rồi mới nhìn thấy nhau lần đầu tiên. Chị cũng gầy đi nhiều. Chúng tôi nhìn nhau không chớp mắt. Khi xe ngang qua tôi quay lại nhìn theo chị, chị ngoái lại nhìn tôi. Một cảm giác uất ngẹn nơi cổ họng, cay xè nơi sống mũi. Tôi chạy tôi chạy thẳng và không nhìn lại nữa. Tôi chạy một mạch qua cả nhà tôi. Tôi chạy như ma đuổi. Không biết bao lâu chắc khoảng hơn 1km tôi mới ngừng lại. Ngẩng mặt lên trời và nước mắt lại chảy dài.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.