VN88 VN88

Lần đầu tiên trong đời của tôi giờ mới kể (Kinh Điển) – Truyện 18+

Thực ra nói qua về anh Minh. Anh không hề biết chuyện tôi và chị. Anh yêu chị và hoàn toàn muốn đi đến hôn nhân với chị. Còn chị thì không không thể từ chối hoặc phũ phàng như với Trung được. Anh khác, lịch sự điềm đạm và hết sức nhẹ nhàng tinh tế. Điều này được anh thể hiện đúng với tính cánh của anh. Và chị không còn gì để nói. Chị muốn kéo dài thời gian nhưng không thể kéo mãi được. Chị làm mọi cách kể cả việc thú thật đã không còn con gái với người yêu trước mà anh vẫn không lùi bước. Anh bảo anh không quan tâm đến quá khứ việc chị nói anh càng trân trọng chị anh chỉ muốn chị như bây giờ. Chị hết bài. Cộng với việc mẹ thì chị thua. Chị thua toàn diện. Và bây giờ chị ở bên tôi. Chị tụt xuống đất chị quỳ và ôm chặt lấy chân tôi.
– Anh … hãy để cho em tròn chữ hiếu. Em yêu anh nhưng chúng ta có duyên mà không có phận. Chị lại khóc.
Tôi đã chết lâm sàng khi chị nói những lời này. Với chàng trai mới 19 tuổi đầu gặp hoàn cảnh như thế này thì còn biết làm gì ngoài khóc. Tôi đã khóc và tôi lúc này thực sự khóc vì tôi bất lực. Tôi đã hoàn toàn chết lặng. Với những ai đã lâm vào hoàn cảnh như tôi đều có cảm giác cả cơ thể như một khối thịt không còn ý nghĩa. Tôi không còn cảm giác gì ngoài nước mắt chảy lã chã trên mặt. Chị vẫn quỳ dưới chân tôi và nức nở.
– Quên em đi và hãy coi em là một giấc mơ. Yêu anh em sai rồi.
Không sai, không hề sai. Tôi và chị yêu nhau là một tình cảm chân thành xuất phát từ hai con tim. Có chăng chỉ là quan niệm của người đời. Tôi không thể chấp nhận thua cuộc như vậy nhưng tôi cũng không có phương án nào để cứu vãn tình hình. Tình yêu của chúng tôi là bí mật và thầm lặng. Tôi ước gì lúc đó có người sẻ chia có người chỉ cho tôi một con đường để tôi tìm ra lối thoát. Chỉ có nói thật với bố mẹ hai bên là giải pháp cuối cùng. Đó là toàn bộ ý nghĩ của tôi lúc này. Khi nói với chị tôi nhận được cái lắc đầu của chị. Chị không đồng ý.
– Không không được làm việc đó. Nếu cần làm việc đó thì em đã nói từ lâu rồi. Mẹ em biết chuyện rồi nhưng có thay đổi được gì đâu. Nếu chúng ta nói thì không chỉ một mình em và anh chúng ta còn kéo theo cả bố em và bố mẹ anh vào cuộc và khi đó cả anh và em là hai người con bất hiếu. Không được đâu anh ơi.
– Vậy thì chuyện của mình giải quyết sao đây.
– Em nói rồi. Anh và em có duyên mà không có phận. Số mình nó thế. Thôi khi em đi lấy chồng anh sẽ quên em và gặp người con gái khác phù hợp hơn. Chúng mình chia tay nhau anh nhé.
– Em … em điên thật rồi.
Tôi nói mà tê tái cõi lòng. Chị quỳ xuống và nói những lời đầy thổn thức.
– Hãy quên em đi, để em đi lấy chồng. Anh hãy coi như em đã chết rồi.
Chị đứng dậy và xách túi ra về. Không nói một lời chị thẳng ra cửa và định mở cửa.
– Đứng lại. Em mà đi thì đừng bao giờ gặp anh nữa anh hận em.
– Em sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Tuỳ anh.
– Đứng lại nếu em đi anh sẽ chết trước mặt em.
Chị quay lại dẫm chân thật mạnh.
– Anh có yêu em không. Đừng ép em. Em đã chết đừng để em chết hẳn.
Tôi quỳ xuống.
– Anh xin em đừng bỏ anh. Mai Anh ơi anh xin em. Anh yêu em.
– Mai Anh của anh đã chết rồi. Cưới em anh đừng về nếu em nhìn thấy anh em sẽ chết trước mặt anh.
Và chị bỏ tôi ra đi trong mưa gió. Tôi vẫn quỳ và khóc. Tôi khóc cho tôi và tôi khóc cho tình yêu của tôi.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.