Tôi tiếc nuối vì đang được chìm đắm trong yêu thương thì có người phá đám. Nghĩ trong đầu trách bà chị thật không đúng lúc tý nào. Tôi ra mở cửa thì thấy chị Lan và một chị nữa đến. Hai người mỗi người một xe. Tôi mở cửa cho hai chị vào nhà và mời hai chị vào trong nhà. Chị đang dở tay chạy ra đón tiếp và nói mấy câu chuyện hỏi han. Qua câu chuyện tôi được biết chị còn lại là bạn ở cùng phòng với chị Lan họ cùng sang đây theo lời mời của mẹ và chị tối nay ăn nhà mới. Chị Lan đem xe cho chị mượn để ngày mai đưa tôi đi nhập trường. Thế là sau một lúc truyện trò linh tinh 3 người con gái xúm vào làm bếp. Đúng là “Một chị làm chẳng nên non, ba chị chụm lại lên hòn núi cao” loáng một cái mà mọi việc đã xong. Gà luộc xong, cơm nấu xong, tất cả các món đã đâu vào đấy mà còn đẹp mắt. Đúng con gái thật là khéo tay. Tôi thấy thế khen các chị.
– Đúng là các chị khéo tay thật. Sau này anh nào vớ được thì thật may mắn.
– Chuyện chị mày mà lại không khéo tay. Chị Lan nói.
– Thôi đi ông nịnh đầm, chỉ được cái xảo mép thôi. Chị trêu tôi.
– Em thì thấy thế nào nói thế đấy chứ có nói gì sai đâu. Chị Lan nhỉ.
– Thằng này khá thật làm các chị phổng hết cả mũi. Nó mà đi tán gái thì đổ như chuối gặp bão. Chị Lan tiếp lời.
Tính chị Lan là thế việc gì cũng bôm bốp, nhưng cực kỳ tốt tính. Tôi cười không dám nói gì nữa mà len lén nhìn chị. Chị tỉnh bơ, khi chị em Lan đi ra phòng khách thì chị đi qua dẵm vào chân tôi một cái thật đau. Tôi không dám kêu chỉ nhăn nhó nhìn chị.
– Cho chết chỉ được cái dẻo mép.
Tôi cười trong đau đớn và thích thú. Chị lại tung tẩy ra phòng ngoài nói chuyện với hai chị. Người ta nói hai người đàn bà với một con vịt là thành cái chợ thì đúng thật. Ba người con gái ngồi với nhau mà lâu ngày mới gặp thì kinh khủng đủ mọi chuyện trên đời được đưa ra nói rôm rả cả phòng chuyện như chợ vỡ. Nào là đứa nào mới lấy chồng, đứa nào mới lấy vợ. Nào là con đấy trông thế mà sướng, rồi quần quần, áo áo đủ thứ…. Thấy mình ở đó cũng vô duyên nên tôi lên nhà đi tắm vì người cũng khá bẩn.
Xuống nhà thấy nhà im im còn 3 chị đang vừa làm vừa rù rì nói chuyện trong bếp.
– Sao đang ồn ào mà lại im ắng vậy.
– Bố con chú Tuấn đến rồi đang ở phòng ngoài. Chị thì thào tay chỉ chỉ.
Tôi ra gặp chú và Cường, con chú là đồng chí đưa tôi đi hiệu sách Tràng Tiền mua sách cho chị Thanh. Cường năm nay cũng thi đại học và nó đỗ HVNH theo nghề của bố. Đến bây giờ tôi và Cường không thân nhau lắm chỉ chơi ngoại giao. Cũng chỉ vì đồng chí lúc nào cũng bị so sánh nên đồng chí không ưa tôi. Tuy nhiên đồng chí cũng có một công là dậy tôi lái xe máy vì đồng chí có xe máy từ rất sớm. Chú Tuấn thấy tôi hồ hởi hỏi han và chú dẫn ra sân giới thiệu cho chiếc xe đạp chú tặng. Đó là một chiếc xe cuốc (xe nam) mà đến giờ tôi vẫn giữ làm kỷ niệm. Thực ra bố tôi tặng cho Cường một kim từ điển mà ngày đó rất quý nên chú cũng ngại và tặng lại tôi cái xe. Bình thường đi xe nữ, nhưng bây giờ thử đi xe nam nên cũng hơi ngượng. Phải mấy ngày sau tôi mới quen. Đi thử về thì mẹ tôi cũng đã về. Chị, mẹ và vợ chú tuấn lên nhà cúng bái sau đó cả nhà vào ăn vui vẻ. Trong bữa ăn câu chuyện chủ yếu của mọi người là truyền đạt cho tôi kinh nghiệm sống, đi lại và học tập ở Hà Nội.
Ăn uống xong thì mọi người lao vào dọn dẹp và ra nhà ngoài uống nước rồi ai về nhà đấy. Chỉ còn 3 người nên mẹ và chị lần lượt đi tắm. Và cũng chẳng có chuyện gì cả, ti vi thì không nên đi ngủ sớm một mặt cả ngày làm mệt mặt khác sáng mai vợ chú Tuấn đưa mẹ tôi đi khám bệnh sớm còn tôi đi nhập trường. Chị tắm trước, mẹ tôi tắm sau. Khi mẹ vào tắm thì hai chị em lên sân thượng ngắm trời đất thực ra tranh thủ ôm nhau và hôn nhau vì tối nay chị sẽ ngủ với mẹ chúng tôi không thể gần gũi nhau được. Thấy tiếng mở cửa của mẹ chúng tôi tách nhau ra và đi xuống nhà. Chị sang phòng tôi ngồi nói chuyện linh tinh một lúc rồi về phòng đi ngủ. Hôm đầu tiên ngủ nhà mới, mùi sơn lạ giường mãi mới thiếp đi được.
Sáng tỉnh dậy đã gần 7h. Theo lịch 8h thì mới nhập trường nên tôi thong thả dây vệ sinh cá nhân và xuống nhà. Xuống tầng 1 thì đã thấy mẹ và chị ở dưới. Cả hai người nhìn tôi cười trìu mến.
– Con và Mai Anh đi ăn sáng đi.
– Thế mẹ không ăn luôn à
– Mẹ không ăn được khám bệnh xong mới được ăn. Hai chị em cứ ăn trước đi rồi còn đi nhập trường.
Chúng tôi vâng và kéo nhau vào ăn sáng. Chị kể sáng nay 6h đã dây và cùng với mẹ tôi đi chợ mua thức ăn. Lúc đó tôi chỉ ao ước đó là cảnh mẹ chồng con dâu. Tôi nghĩ ngợi nên lơ đãng. Chị phải gõ vào bát tôi mới giật mình tỉnh lại.
– Nghĩ gì mà cứ tủm tỉm cười vậy.
– Không có gì, tí nữa kể cho
– Bí mật thế cơ à.
Tôi gật đầu ăn tiếp để chị còn dọn. Vợ chú Tuấn đến đón mẹ lúc 7h hơn rồi mẹ và cô đi luôn. Tôi cũng thấy lạ chú và bố tôi chỉ cùng quê và cùng ôn thi đại học với nhau rồi mỗi người học một trường. Chú chỉ thỉnh thoảng về quê chơi thì gặp bố tôi hoặc đi công tác Ninh Bình vào nhà chơi thế mà cô chú rất nhiệt tình với bố mẹ. Thậm chí mẹ tôi còn chê vợ chú nhiều và nói cô ấy rất ghê. Về sau này khi đem thắc mắc này hỏi bố thì mới biết hai em vợ của chú và chú Toàn em chú (chú này hay đến nhà tôi chơi) một tay do bố tôi xin việc cho và đỡ đầu. Vì vậy nếu bố tôi không nhờ thôi đã nhờ là cô chú sẽ làm hết mình.
Ăn xong cũng đã 8h kém nên tôi và chị mải móng lên nhà thay quần áo, chuẩn bị giấy tờ. Biết tính tôi cẩn thận nên chị không hỏi nhiều về việc chuẩn bị giấy tờ cho tôi mà chỉ xuống nhà chuẩn bị xe cộ để đưa tôi đi nhập trường. Tôi tin rằng ít người có cảm giác như tôi. Được người yêu đưa đi nhập học cứ như chuyện ngày xưa vợ làm lụng nuôi chồng ăn học. Nghĩ lại thấy chị quá tội nghiệp. Nếu không có tình yêu có lẽ không có người con gái nào lại làm vậy. Chỉ vì chị yêu tôi quá thôi. Trên đường đi đến trường, chị hỏi tôi nghĩ gì lúc nãy. Tôi kể cho chị chị chỉ cười không nói. Thực ra đó là mong muốn cháy bỏng của chị. Chị mong muốn như vậy nhiều hơn tôi nhiều. Nên khi có điều kiện thể hiện mình là dâu con chị đã làm hết mình. Hôm qua chị lao vào việc dọn dẹp đầy nhiệt tình. Chị không muốn mẹ tôi làm việc nặng gì cả. Chị tranh hết việc nặng nhọc chỉ để mẹ tôi làm những việc quét dọn nhẹ nhàng. Nhìn chị đến thương nên tôi cũng phụ chị nhiệt tình. Chị muốn là con dâu, chị muốn làm công việc của người con dâu. Nhưng tiếc rằng mẹ tôi không nhận ra điều đó. Có thể nói đây chính là sai lầm của tôi. Việc của tôi và chị chỉ mình mẹ chị đoán ra và ngăn cản. Nếu lúc đó tôi công bố thì có khi bố mẹ tôi có thể phản đối lúc đầu nhưng nếu quyết tâm thì chắc rằng bố mẹ tôi sẽ đứng về phía tôi và chị. Bố chị theo tôi với tính khí của ông cũng không thành vấn đề. Thực ra đến giờ nếu hai chị em đứng cạnh nhau tôi trông già hơn chị nhiều. Đúng là tôi quá sai lầm, tôi quá hèn nhát và yếu đuối. Chỉ vì vậy mà mấy năm về sau này tôi sống trong day dứt đau khổ còn chị long đong hơn 6 năm mới lấy lại được thăng bằng. Cái giá phải trả cho những phút giây ngọt ngào và sai lầm liên tiếp của tôi là quá lớn. Nó đã để lại một nỗi đau đáu mà khi hồi tưởng lại càng thấy hối hận vô cùng. Tôi càng ân hận hơn vì đến bây giờ người con gái mà bố mẹ tôi quý nhất và thương nhất là chị. So với chị Thanh thì chị tuy không cẩn thận bằng nhưng chị nhanh nhẹn, vui vẻ. Bố mẹ tôi rất quý tính này của chị. Ngày chị ở nhà tôi luôn rộn tiếng cười. Chị hay xung phong đi cùng mẹ tôi làm việc và việc gì mẹ cũng rủ chị hoặc tham khảo ý kiến của chị. Bố tôi khỏi phải nói rất quý chị vì chị hay đàm đạo với bố tôi về nhiều chuyện. Chị khá hiểu biết. Bố tôi đặc biệt quý tính nhân hậu của chị. Sau này chị gặp trắc trở trong tình duyên, bố mẹ tôi thường xót xa cho chị. Và không hiểu người như chị mà không hạnh phúc. Nhưng ông bà đâu biết sâu xa nguyên nhân là do tôi. Tôi quá hèn nhát và bạc nhược. Nói như thế không phải tôi không làm gì vì thực ra đã rất nhiều lần quyết tâm định nói ra để cứu vãn tình yêu nhưng tôi như ngọn núi lửa chưa phun trào. Trong bụng thì ngùn ngụt nóng chảy, muốn bùng nổ nhưng ngoài mặt thì vẫn lạnh lẽo bình thường. Nhiều lần, nhiều lần có cơ hội tôi định nói mà sao cứ ấp úng không nói lên lời. Tôi như có gì chặn lại trước họng. Rồi ngoại cảnh, tôi cứ đang định trình bày thì lại có người nọ người kia xuất hiện hoặc là các yếu tố linh tinh làm cho không thể thốt thành lời. Chị ơi em không dám trách chị nhưng ngày đó giá như chỉ cần chị nói ra trước thì có lẽ em sẽ bất chấp tất cả để đứng bên chị. Em chỉ cần một trận động đất nhẹ để thổi bùng lên dung nham cháy bỏng như ngọn núi lửa kia trực phun trào mà không có điều kiện để phun trào đó. Có lẽ ông trời không muốn chúng tôi bên nhau vì giờ đây ông cũng tặng cho tôi một người vợ yêu thương tôi, lo lắng cho tôi chứ không thì tôi có lẽ ân hận cả cuộc đời mình.