Đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của chúng tôi. Chúng tôi được bên nhau, được yêu nhau và đắm mình trong thiên nhiên trời đất. Được đùa giỡi với những con sóng bạc đầu hung hãn, được cảm nhận những ngọn gió biển và nghe thấy tiếng vi vu rì rào của rừng thông trên dãy Trường Lệ Sầm Sơn. Nếu ai đã từng bước qua 12 năm học phổ thông như tôi đều có cảm giác thơi thới như thế. 12 năm học đã trôi qua trong những thành công bước đầu. Tôi vứt lại năm lớp 12 đầy lo lắng để đến 1 ngày nhận được thành quả là bước đầu tiên vào ngưỡng cửa của cuộc đời. Bên cạnh tôi có một người con gái yêu thương tôi và cho tôi những cảm nhận ngọt ngào. Tôi và chị đi qua đợt nghỉ mát đầy vui vẻ, lãng mạng và thơ mộng. Chúng tôi quên hết mọi thứ trên đời và chỉ tận hưởng tất cả. Chúng tôi vô tư mà không biết có một ánh mắt nghi ngờ dõi theo đó là mẹ chị. Bằng linh cảm của người mẹ, bà đã cảm nhận được sự không bình thường của hai đứa.
Thật rất là bất ngờ sau một tuần lễ bận rộn với công việc, quay trở lại với câu truyên bạn đã mang lại một sự thay đổi rất lớn! Từ giọng văn chân thật tới chất văn rất trữ tình, cú pháp chặt chẽ hơn rất nhiều. Bạn quả là thiên phú đấy!
Qua tới xứ sở này mình có học vài năm về editing nhưng không có năng khiếu giống như bạn và phải thừa nhận rằng “lầu xanh” là nơi “ngoạ hổ tàng long”
Cố gắng lên bạn…!
Về đến nhà tôi, được một lúc thì bố mẹ gọi điện về. Tôi nói dối đi đá bóng với bạn bây giờ mới về. Bố mẹ hỏi han tình hình nhà cửa và dặn dò đôi chút rồi tắt máy. Tôi đi chuẩn bị bữa ăn, tắm rửa và ngồi tầng 1 xem tivi. Sau khi gặp chị về thì thấy mình nhẹ lòng rất nhiều. Tôi đi mượn mấy cuốn truyện chưởng và ngồi đọc đợi chị gọi điện để tâm sự. Được một lúc có mấy đứa bạn đến nhà ngồi chơi tán chuyện lung tung. Cả bọn đỗ đại học hết nên ngồi bàn nhau lên đó học thì liên lạc đi chơi như thế nào, có tụ tập đi đá bóng không, không biết ở trong ký túc xá có thích không … nói chung rất vui.
Đến hơn 10h thì chúng nó về hết. Khoá cửa lên gác xép nằm đọc truyện cũng là đợi điện thoại chị luôn. Đọc truyện được một lúc thì thấy chán. Tôi bắt đầu nằm nghĩ ngợi lung tung. Lúc đấy chỉ mơ về chị, mơ về tương lai hai đứa. Tôi toàn mơ mộng những giấc mơ đẹp. Nào là hai đứa cưới nhau, nào là hai vợ chồng ở phòng riêng, nào là chuyện con cái. Hết nghĩ đến chuyện hai đứa lại mơ về tết đến hai vợ chồng về quê. Nói chung rất lung tung. Tôi đợi đến hơn 11h mà vẫn không thấy điện thoại chị gọi. Đang nghĩ ngợi linh tinh, thấy có tiếng xe máy dừng trước cửa. Tôi nghĩ chắc xe vào nhà hàng xóm. Nhỏm dậy nghe ngóng xem sao thì có tiếng gọi cửa :
– Q ơi mở cửa Q ơi.
Chị, đúng tiếng chị rồi. Tôi bật dậy, tay vơ chìa khoá chạy vội xuống nhà. Mải móng mở cửa ra thấy chị đang đứng trước cửa. Chưa kịp hỏi gì.
– Dắt xe vào nhà cho người ta.
Tôi vội vàng dắt xe cho chị vào nhà. Chị quay lại khoá cửa cẩn thận. Quay mặt lại chị cười tươi roi rói.
– Bất ngờ không. Em trốn nhà xuống đây đấy.
– Xe của ai đây
– Xe của bạn em, em mượn nó.
– Bố mẹ không biết cho em đi xuống đây à.
– Ừ phải trốn, đợi mãi cả nhà mới đi ngủ. Đợi mọi người ngủ rồi em trốn ra khỏi nhà đi mượn xe rồi phóng nhanh xuống đây.
– Sao em liều thế, ngộ nhỡ đi đường bị làm sao thì sao.
– Em thích thế, anh không muốn em xuống đây với anh à. Chị dỗi.
– Anh thích nhưng em liều quá.
– Thôi không nói nữa em đi rửa mặt đây. Chạy nhanh đường bụi em bẩn hết tóc rồi.
– Em có uống nước không để anh lấy.
– Vâng anh lấy cho em một cốc nước lạnh nhé.
Tôi vừa đi lấy nước vừa hát. Sung sướng quá, chỉ mong nói điện thoại thôi mà bây giờ chị đang ở trước mắt không sung sướng sao được. Đang hát thì chị gọi.
– Anh lấy em cái khăn nhanh lên.
– Khăn nào.
– Khăn tắm màu trắng ý.
Tôi lấy chiếc khăn rồi đưa vào nhà tắm cho chị. Chị vừa gội đầu xong.
– Tóc bẩn quá à.
– Bẩn quá em phải gội đầu không ngủ khó chịu lắm.
Chị nhận lấy khăn tắm từ tay tôi vẫn cúi chị lau khô đầu. Tôi đứng nhìn không chớp mắt. Lau xong chị vấn tóc vào khăn ngẩng mặt lên nhìn tôi cười tươi :
– Em xuống anh vui thế à. Sao mà hát suốt vậy.
Tôi gật đầu.
– Anh đang nằm một mình buồn quá đang đợi điện thoại của em.
– Chiều nay thấy người yêu tội quá. Nằm nhớ không chịu được nên liều tối trốn nhà chạy xuống đây.
Chị tiếp lời
– Em gọi điện mượn xe đứa bạn đợi mãi mới trốn ra được.
– Nó có hỏi em đi đâu không.
– Có em bảo xuống đây có đứa em nhà chú ngày mai đi học đại học.
– Em uống nước đi.
– Cám ơn người yêu.
– Thế nó có nghi gì không.
– Không, nó biết gì đâu. Em đã dặn nó nếu ngày mai em mà về muộn thì mẹ có hỏi nó thì nó bảo em đi kiểm tra trang phục hội diễn từ sớm ở dưới xã.
Nghỉ uống nước một lúc chị lại tiếp :
– Thực ra chiều nay em và nó đã ở lại kiểm tra rồi nên mới về muộn.
– Thảo nào xe ô tô về rồi mà mãi mới thấy em về. Anh tưởng chiều nay không gặp được em.
– Ừ thế mới đo được lòng người yêu em chứ. Nếu mà đến không thấy đã bỏ về thì em giận luôn không gặp lại nữa.
– Thế lúc em chạy ra nhìn xung quanh là tìm anh à.
– Ừ chị văn thư bảo có người tìm em đang đợi ở ngoài nên em nghĩ là anh em chạy ra tìm. Không thấy anh em nghĩ anh đợi lâu quá về rồi nên em nán lại làm cho xong việc để nghỉ cả chủ nhật không ngày mai lại phải ra làm.
– Tóc em khô chưa.
– Chưa, anh có đói không em đang đói nấu gì ăn đi.
– Ừ anh cũng đoi đói rồi nhưng chỉ có thịt kho thôi.
– Nhà có miến để em nấu miến với thịt kho mình ăn.
Thế là hai chị em nấu nấu nướng nướng rồi ngồi ăn với nhau. Vừa ăn vừa nhìn nhau cười sao lúc đó tôi cảm giác như là hai vợ chồng mới cưới. Nghĩ buột miệng nói luôn.
– Mình như vợ chồng mới cưới nhỉ.
– Thích nhỉ anh nhỉ.
– Ừ nhưng cuối tuần đi Hà Nội mất rồi.
– Đang chuyện vui mà lại nói chuyện buồn chán anh lắm.
– Anh xin lỗi.
– Anh ăn nhanh đi em còn rửa bát.
– Xong đi ngủ luôn nhá.
– Thế anh định còn làm gì.