Chị bẽn lẽn vào phòng và ngồi xuống ngay đầu giường. Tôi ra ngoài khoá cửa phòng lại
– Khoá làm gì để cho mát
– Ngộ nhỡ ai nhìn thấy thì sao
– Sợ à. Có làm gì đâu mà sợ
– Thôi cứ khoá cho chắc.
Tôi khoá cửa và ào vào bên chị
– Cho anh ôm một cái, ngồi trên xe khó chịu quá
– Thôi, người em đang bẩn
Không để chị nói tôi ôm và vật chị xuống giường. Tôi đặt lên miệng chị một nụ hôn để cho thoả cả tuần không gặp. Tôi đang định cho bàn tay đi du lịch thì chị cầm chặt và bảo không được. Tôi lại ôm chặt chị và thưởng thức hương thơm toát ra từ làn tóc.
– Hôm nay sao ít nói thế.
– Có nhiều người em không thích
– Đi chơi không vui sao
– Người ta đang mệt mà anh cứ nói
– Thôi cho anh xin lỗi
Chị rúc đầu vào dưới cằm tôi và nằm im. Ngoài sân thoáng có tiếng hai đứa nô đùa. Tôi và chị quay về thực tại. Chị bảo thôi chị về phòng thay quần áo còn đi ăn. Tôi bảo còn sớm nhưng chị dứt khoát về. Tôi cũng không cố nứu giữ vì sợ chị buồn. Nhưng khi chị đứng lên thì tôi lại ôm và cố hôn một lần nữa. Tôi ôm chặt chị và nói :
– Em không thích à. Sao có vẻ buồn vậy
– Không phải tại em mệt hình như đang say xe.
– Để anh ôm em lúc nữa
– Thôi để em về phòng. Em sợ ai biết thì chết. Để tối anh nha.
– Ừ
– Thôi bỏ em ra để em về, em có đi đâu đâu mà sợ
Tôi thả chị ra. Chị chỉnh sửa lại quần áo và mở cử ra khỏi phòng. Chị về phòng mình tôi nằm vật ra giường cho thoải mái. Thế rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tận lúc thấy của đập ầm ầm mới tỉnh dậy mọi người gọi tôi đi ăn cơm.