Ấy thế mà đã bốn tuần nay tôi kìm lòng không tới gặp chiếc lồn đó.
Hôm trước, lúc tôi mang bát xuống nhà bếp để ăn cơm trưa thì thủ trường của tôi gọi giật lại:
– Cậu Văn này, cậu viết cho tôi một bản kiểm điểm nhé, trình bày xem chín tháng qua cầu học hành và sinh hoạt tại trường đó ra sao.
– Dạ, tôi nghĩ là mỗi kỳ cứ mỗi tháng một lần cơ quan sinh hoạt tôi đều về sinh hoạt cùng và đã nộp đầy đủ các bản kiểm điểm cá nhân rồi đó anh. Cần gì phải làm lại một lần nữa hả anh?
– Tôi đã nói nộp là nộp, vả lại – thủ trưởng ngập ngừng giây lát – có tin đồn về cậu ở dưới đó đấy, quan hệ không được lành mạnh, là tôi nói tin đồn thôi, vì thế tôi
muốn cậu tường trình lại sự việc ở dưới đó xem sao.
– Tôi không hiểu anh định nói gì.
– Cậu hiểu đấy, tôi chờ cậu mang bản kiểm điểm lại, cố gắng làm nhanh lên nhá. Thôi cậu đi ăn cơm đi.
Suốt mấy tuần nay cuộc đối thoại giữa thủ trưởng và tôi không để cho những giây thần kinh của tôi được yến nghỉ. Những câu hỏi “tại sao”, “nếu như” cứ nhảy múa trong đầu tôi biến đầu tôi thành một cái bọc bùng nhùng. Tôi kiểm điểm lại quá trình qua xem mình có sơ suất chỗ nào không. Người dời nhiều khi cũng đang tỉnh lại say, đang say lại tỉnh, nhiều khi cũng “mải vui” mà quên hết “lời em dặn dò” như người chồng yêu vợ trong chuyện cổ tích nào đã mải vui với “bầu rượu gói nem” mà quên hết những lời dặn dò của người vợ ở nhà đang từng phút ngóng trông bóng dáng người chồng. Thời gian qua biết đâu tôi mải say sưa uống những giọt nước thần của tình yêu mà quên đi tất cả, quên những gì đã ràng buộc với mình đã đành mà còn quên đi cả sự đe dọa đang vây tỏa xung quanh. Khi người ta quá hạnh phúc thì chẳng còn nghĩ tới nguy hiểm làm gì nữa. Nay phải trở về với thực tế và phải đối phó với cái thực tế đó, đối phó với chính những con người cùng chung một tiếng nói. Thủ phạm không ai ngoài tên Tùng.