VN88 VN88

Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 +

Cô Nina cũng có một hoàn cảnh tương tự. Co âvà anh Xuân Vũ yêu nhau đã lâu, họ đã có một đứa con với nhau mà cho tới nay vẫn chưa cưới xin, đoàn tụ được. Họ nghèo không có tiền nộp phạt nên chưa cưới được. Câu chuyện của anh Xuân Vũ và cô Nina làm người ta nhớ đến cảnh làng bắt vạ những gia đình ở nông thôn ngày xưa có con gái chửa hoang. Nếu không gọt đầu bôi vôi thả bè chuối trôi sông thì cũng bị bêu ra đình làng cho mọi người xỉa xói. Anh Xuân Vũ được nhà nước nuôi cho ăn học thì sau này, khi tốt nghiệp về nước, anh phải phục vụ cho nhà nước đó là lẽ đương nhiên từ xưa cho tới nay bao giờ cũng vậy cả, nhưng anh Xuân Vũ chót làm cho cô Nina có chửa thì anh phải hoàn lại số tiền mà nhà nước đã nuôi anh trong mấy năm nay, có như thế thì anh mới được cưới cô Nina làm vợ. Anh nghèo quá không có tiền trả nợ nên vẫn chưa cưới được vợ.

Nhà cô Nina cũng nghèo, chẳng hơn gì anh Xuân Vũ. Nina không có ba từ nhỏ. Bà mẹ làm nghề vắt sữa bò cho nông trường. Bà yếu sức nên từ ngày Nina sinh con, bà xin nghỉ việc ở nhà trông cháu và chăm nom mảnh vườn có mấy cây táo, cây lê. Bà nuôi cháu bằng mảnh vườn đó. Vì làm cho cô Nina có chửa nên mặc dù đã tốt nghiệp hai năm nay, Anh Xuân Vũ vẫn còn bị treo bằng. Hiện giờ anh Xuân Vũ đi dạy hợp đồng tiếng việt cho trường tổng hợp. Anh chẳng có chỗ ở ổn định. Vào cư xá này để ở cùng với cô Nina thì anh không được phép nữa rồi, vì anh đã tốt nghiệp hai năm nay rồi, không còn là học sinh của trường này nữa. Thậm chí vào thăm cô cũng còn khó nữa là. Anh Xuân Vũ cứ nay ngủ nhờ một người bạn này, mai lại ngủ nhờ một người bạn khác. Cuộc sống vạ vật, nay đây mai đó chẳng có chỗ nào ổn định cả. Năm chừng mười họa họ mới có điều kiện về thăm con lấy một lần tại một miền quê xa tít mù, hẻo lánh, nơi mà mặt trời xuất hiện trên đầu họ một cách thật hiếm hoi. Chỉ những lần đó họ mới thực sự có một mái nhà, đó là mái nhà của bà mẹ, một người phụ nữ tuyệt vời, đã vượt lên trên ngàn gian khổ để nuôi những sinh mạng không gặp may ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ. Con tôi cũng được sống một thời gian dưới mái nhà đó, trong vòng tay ôm ấp nâng niu của người mẹ nghèo không cùng chung tiếng nói với cộng đồng của nó. Chúng tôi thường đùa nhau, sau này khi chúng nó lớn lên sẽ cho chúng nó lấy nhau để kí niệm cuộc sống ẩn dật như những tù binh chính trị hay những tội phạm giết người lẩn trốn chính quyền nhà nước của chúng nó. Mỗi lần nghe chúng tôi đùa, bà mẹ lại ngỡ chúng tôi có ý định thật sự, bèn nói:
– Chúng nó tự quyết định yêu ai, lấy ai, sao lại phải đặt chỗ cho chúng nó từ bây giờ? Mình làm sao bảo chúng nó lấy nhau được? Các con hết chuyện để nói rồi à? Chúng nó mới còn đang nằm ngửa trên tay má đây này, còn mất mấy ngọn núi bánh mì nữa mới tới thời kỳ tính đến chuyện này, mà chẳng biết tới lúc đó má có còn sống không?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.