VN88 VN88

Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 +

Thomas và Thu Nguyệt không. khó khăn vất vả như Văn và Hiền Lương trong chuyện làm tình vì họ đã qua giai đoạn “vạn sự khởi đầu nan” từ lâu rồi, Thomas lại là bậc thầy trong khoản này. Vì thế họ thích chơi kiểu gì là tùy họ, chơi nhiều hay ít, lâu hay chóng, mạnh hay không mạnh là tùy ở họ.

Khi mọi người đã ra về, Thu Nguyệt nói với Thomas:
– Các bạn của anh ai cũng dễ thương và ý tứ.
– Họ cũng là bạn của em nữa đấy chứ. Họ là đồng hương của em mà.
Giọng Thu Nguyệt tức tối:
– Những người đồng hương ở chỗ em họ đâu có tử tế như thế. Họ luôn rình mò, theo dõi từng đường đi lối về của em cứ như những trinh thám vậy. Em có bao giờ để ý tới việc riêng của họ đâu. Mỗi người có một cuộc sống riêng phải không anh? Cuộc sống riêng của mỗi người thì phải cần được tự do phải không nào? Cũng như anh thích ăn cá, em lại thích ăn rau, sao lại cứ bắt mọi người cùng ăn một thứ? Nhiều lúc nghĩ em vừa chán lại vừa buồn. Thu Nguyệt cứ làm như Thomas là một đồng hương của nàng vậy, đồng hương mà nàng ghét cay ghét đắng.

Nàng dồn hết mọi nỗi tức giận lên đầu người đồng hương này. Những người đồng hương của nàng kể ra cũng đi quá sâu vào đời riêng của nàng. Mấy năm trước nàng còn yêu một anh người cùng chủng tộc, da vàng mũi tẹt như họ, nay chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà họ thấy nàng đi với một người khác giống, mắt xanh, mũi lõ. Chỉ riêng điều này đã làm họ không ưa nàng rồi. Đấy là chưa kể lúc nào họ cũng thấy hai người cập kè bên nhau, chướng tai gai mắt họ quá, họ không chịu nổi. Họ còn phát hiện ra hai người hôn nhau ở trong me trô nữa. Họ nói nàng là đồ đĩ, đồ đĩ đó phải ngủ với trăm thằng đàn ông là cái chắc, lồn của con đi đó phải ngoác ra bằng cái tàu há mồm là cái chắc, lồn của đồ ớ đó phải ngậm hàng trăm con cặc khác loại là cái chắc. Không còn thiếu một ngôn từ bẩn thỉu nào ở trên đời này mà họ không gán cho nàng. Nhưng có một điều mà họ không bao giờ nói ra là họ đang là những con trâu buộc cọc. Trâu buộc ghét trâu ăn, từ xưa tới nay ai chẳng biết vậy. Nghe người yêu than thở, trút lên đầu mình cơn giận dữ, Thomas chỉ mỉm cười. Lát sau anh nói:
– Em ơi, nghe anh nói đây, hãy quên tất cả những chuyện ấy đi em ạ, mặc xác những đồng hương, đồng khói, mặc xác họ. Họ chẳng là ai cả, tội gì mà phải mất thời gian với họ hả em? Điều chủ yếu là anh và em. Thời gian là quí lắm. Hãy dành nhiều thời gian cho chúng mình, cho con cặc và cái lồn em ạ.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.