Tôi nhớ lại cái ngày tôi và Đắc cùng học với nhau ở trường ngoại giao. Chuyện nó kể bịa cũng có mà thật cũng có làm mấy thằng bạn cùng phòng cứ ôm bụng mà cười, cười chảy cả nước mắt.
– Ông Văn nhát như thỏ đế, chứ tôi là tôi cứ tấn bừa đi. Cứ liều là được tất Tôi chơi ngay từ ngày đầu mới quen nàng. Chủ nghĩa của tôi là đói lúc nào ăn lúc đó, chẳng cần phải chờ đến bữa làm gì. Các ông có công nhận, trên đời này chỉ có ông Văn là một không?
Chưa ai kịp trả lời thì Đắc đã tiếp, giọng đầy hài hước:
– Bọn tôi ra ngoài cánh đồng vắng vẻ hay vào một công viên ít người, tất nhiên là buổi tối. Bọn tôi tìm chỗ vắng nhất, ngồi xuống đó. Để tránh sự theo dõi kiểm soát của mấy tay áo vàng, các ông có biết tụi tôi làm thế nào không? Tôi bày cho nàng khoét một lỗ thủng ở đũng quần để tôi có thể cho chim của mình vào lỗ âm đạo của nàng qua lỗ thủng đó. Tất nhiên nàng không mặc quần xi líp. Hôm đầu nàng khoét lỗ thủng bé quá mà chim tôi lại to nhất là lúc nó đã cửng lên rồi thì to như một bắp ngô, tôi không sao nhét nó qua lỗ thủng được, nó bị mắc lại như một cái đầu to chui qua chỗ rách của bờ rào, bị kẹp lại. Bọn tôi cười vãi cả đái ra quần. Hôm sau nàng lại cắt lỗ thủng quá to đến nỗi tôi đâm hoảng, sợ người ta trông thấy. Lúc nàng cất bước đi trước tôi, tôi nhìn rõ cả một khoảng mông trắng nõn của nàng…