Bà thường trực ngạc nhiên, chằng hiểu gì. Bà nghĩ, có lẽ tôi quá kém tiếng Nga nên không hiểu bà nói gì. Tôi trao gói đồ cho nàng, không quên được cái đám lông đen đen mờ ảo bên trong chiếc quần xi líp màu hồng nhỏ xíu của nàng.
Khi vui con người không còn có khái niệm về thời gian. Những ngày hạnh phúc bên nàng vút đi như một giấc mơ. Nay mai tôi phải từ giã nơi đây, trả lại căn phòng ghi dấu ấn của bao kí niệm để trở lại nơi tôi đã làm việc và sẽ làm việc với cơ quan, sẽ chẳng bao giờ có được những giây phút sống vô tư, hồn nhiên hưởng lạc thú nữa. Cát bụi lại trở về nơi cát bụi. Tôi lại trở về với cuộc sống vô vị ở một căn hộ tập thể với 8 tiếng đồng hồ mòn đít ở cơ quan. Phải thận trọng từng cử chỉ, phải dè xẻn từng lời nói. Phải đi đến nơi về đến chốn chẳng khác nào khi còn ấu thơ sống trong sự kiểm soát ngặt nghèo của những bậc cha mẹ ki tính. Đi, có người biết mình đi đâu. Về, có người biết mình về lúc mấy giờ. Đến ăn gì cũng còn có người biết nói gì tời ai đến chơi, ai ngủ lại…
Tôi muốn ở lại với anh Thomas thêm một vài ngày nữa. Thực ra, đúng hơn là tôi muốn ở lại với nàng thêm một thời gian nữa để thực hiện cái kế hoạch mà nàng đã có lần gợi ý.
Lần đó tôi và nàng cùng Tuyết Lan chơi tenis. Tôi mê nàng say đắm thì hẳn rồi, chẳng còn nghi ngờ bàn cãi gì nữa nhưng oái ăm thay tôi cũng mê cả Tuyết Lan, ngay từ lần đầu tôi nhìn thấy Tuyết Lan. Cặp đùi dài và đôi mông mịn màng khêu gợi của Tuyết Lan cũng làm lòng dạ tôi ngây ngất. Lỗi tại tôi ư ? Người con gái như trái chín, hương thơm cứ bay tỏa đi mọi nơi như mời chào những người đàn ông. Tôi cũng chỉ là một thằng đàn ông đơn thuần, một thằng đàn ông có một con cặc đơn thuần, chẳng tề thiên đại thánh gì cho cam, vì thế con cặc tôi cũng rung động trước nhan sắc mời chào của Tuyết Lan. Cái lần chơi tennis ấy mới gay chứ. Tuyết Lan mặc bộ váy chơi tenis quá ngắn. Không hiểu là vô tình mặc vậy hay vì cố ý để khêu gợi tôi? Có trời mà biết được. Đàn bà con gái họ cũng lắm trò lắm mánh khóe khiếp lắm, họ cũng động cái lẩm chứ đâu chỉ có đàn ông. Mỗi lần Tuyết Lan nhảy lên cao để đập bóng thì chẳng những cặp đùi dài thon thả lộ ra mà toàn bộ cặp mông tròn mọng như hai trái chín cũng ló ra. Cả cái khoang đen đen mờ ảo cũng ló ra. Tất cả đầy khêu gợi. Tôi cứ đứng đó mà nuốt nước bọt. Tôi cứ dán mắt vào những bộ phận ló ra đó, quên cả quả bóng đang bay lượn trước mặt tôi khiến Hiền Lương đã nhiều lần phải nhắc khéo tôi Không, tôi chỉ mê mẩn thế thôi chứ chưa dám có ý nghĩ gì xa hơn như là sẽ tìm cách để được ngủ với Tuyết Lan, được sờ mó các bộ phận rực lửa của Tuyết Lan. Trong lúc chơi, trong đầu tôi vẫn không ngừng hiện lên cảnh, tôi ôm Tuyết Lan vào lòng, hôn lên đôi môi nàng, hôn lên hai núm vú nàng, rụi bộ râu quai nón của tôi vào mớ lông rậm rạp đen đen mờ ảo sau lần vải ny lông của chiếc quần xi líp, rồi tự tay cởi chiếc quần xi líp đó cho nàng. Một cái lồn hiện lên. Chiếc lồn bay qua bay lại trước mắt tôi. Tôi giang tay ra chộp lấy cái lồn biết bay đó và đưa lưỡi liếm xung quanh đám lông đen đen đó, rồi mần mò, nghịch ngợm các mép to, các mép nhỏ của chiếc lồn. Sự tưởng tượng mỗi lúc một phong phú trong đầu tôi, khiến tôi đứng đực ra, quả bóng đập ngay vào một bên mắt. Mặt mũi tôi tối sầm lại, lại có cả vài giọt máu từ trong lỗ mũi chảy ra. Chúng tôi phải ngừng chơi. Lúc này tôi mới để ý thấy đũng quần đã lù lù một đống to bự. Tôi lạnh toát sống lưng, nghĩ thế nào cũng sẽ bị Hiền Lương cằn nhằn, quở trách và nếu nàng đoán ra được những ý nghĩ của tôi chắc hẳn nàng buồn và giận tôi lắm? Chẳng dè câu chuyện lại hoàn toàn ngược lại khiến tôi cứ ngỡ mình đang ở trong mơ. Trong mơ thì mới có chuyện lạ đời đối với tôi như vậy. Một thằng lính quê mùa, suốt đời chỉ được gần gũi một chiếc quần lụa đen bạc phếch đã sờn gấu, suốt đời chỉ biết được có một chiếc lồn gảy chỉ có da bọc xương, thì nay đã được biết tới những màu sắc khác nhau của những tà váy đầm đủ kiểu và, còn được biết lới những chiếc lồn béo mập cùng mùi vị thơm tho của chúng.