Cả ba chúng tôi bỗng trầm ngâm sau khi câu chuyện của Thomas được kết thúc ở chỗ bà gác cổng chạy theo nhưng không đuổi kịp anh.
Đắc tuy không nói ra song cũng rất thèm khát được hạnh phúc dột ngột như Thomas. Đời thế mới là đời ! Còn gì sung sướng hơn là cuộc đời củ a Thomas ? Chứ có như anh đâu lúc nào cũng canh cánh trong lòng chuyện mua với bán. Mấy cái quần chết tiệt ấy hay cái đồng hồ chết tiệt ấy cũng như những cái bàn là, nồi hầm chết tiệt ấy đã lấy đi của anh tất cả rồi. Con người tự do hạnh phúc thật? Con người không phải vật lộn hàng ngày với miếng cơm manh áo hạnh phúc thật? Trước hạnh phúc ngỡ ngàng làm đôi mất Thomas sáng bừng lên, những lo toan tính toán của Đắc bỗng trở nên bé nhỏ. Bỗng chốc Đắc cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, chuyện hai cái quần và một chiếc đồng hồ còn đang nằm đó chưa bán được, chuyện sắp về rồi mà chưa có được chút hàng nào để mang về không còn dày vò Đắc nữa.
Cơm nước xong tôi dẫn Đắc sang trường tổng hợp. Trước khi chúng tôi đi, Thomas mở tủ lấy ví, đưa cho Đắc hai tờ 25 rúp còn mới chưa gấp nếp. Thomas nói:
– Mình còn gặp nhau vào chủ nhật tuần sau nữa, nhưng cả tuần đó cậu bận không đến đây được, tớ cũng bận cả tuần phải làm từ điển với họ ở trên trường không có thời gian đi cửa hàng. Tớ tặng cậu ít tiền để mua quà cho vợ con cậu ở nhà. Này, cậu cầm lấy đi, đừng khách sáo?