Đắc cứ rầu rĩ kể lể, mắt buồn như đi đưa đám. Tôi kiên nhẫn ngồi nghe mặc dù trong lòng tôi đang có hàng trăm con kiến lửa đốt. Thomas vẫn chưa thấy xuất đầu lộ diện. Chẳng biết hắn vớ được chiếc lồn nào, lồn non hay lồn già, lưới hay cũ, trắng hay đen… mà lôi cuốn vậy?
Đắc lại tiếp tục rền rĩ: .
– Mà cậu biết không, chẳng biết tụi khác chúng cưa kéo các cô bán hàng thế nào, cho họ những gì mà nghe nói chúng mua được hàng trăm chiếc bàn là, hàng trăm nồi hầm một lúc. Còn thuốc tây thì cứ từng túi du lịch. Trong khi đó tớ đứng mỏi chân họ chỉ bán cho có một chiếc bàn là lại còn gắt gỏng với tớ nữa chứ. Tớ nghĩ nhục quá. Vì nghèo nên phải muối mặt mà đứng xếp hàng. Cứ thấy đầu den xuất hiện ở đâu là các cô bán hàng càu cạu ngay cái mặt lại ở đấy.
Tất cả các điều Đắc kể cho tôi nghe đều đúng. Riêng có một điều Đắc giấu tôi, mà mãi sau này gặp lại nhau ở Hà Nội, Đắc mới cho tôi biết. Chuyện hàng họ dày vò Đắc một phần cũng là do Đắc không có thời gian để đi lùng hàng. Mấy tháng tham quan Đắc giành hầu hết’thời giờ, ngày cũng như đêm cho những chiếc lồn quốc tế.
Đắc vốn là một tay, cũng như Thomas, mê lồn. Càng lồn lạ, Đắc càng mê. Con người xưa nay vốn có tính tò mò, ưa của lạ. Vì thế mấy tháng sang đây đối với Đắc như chim sổ lồng. Tội gì mà không kiếm chác, cải thiện, thay đổi món ăn. Ngay từ buổi đầu, câu chuyện “mò lồn mò cặc” trong đêm tối của Thomas đã kích thích cao độ lòng ham muốn, thèm khát những chiếc lồn lạ , mang màu sắc và mùi vị quốc tế ở Đắc Một lần khi chỉ có Đắc và Thomas, Đắc nói:
– Này ông, tìm cho tôi một bồ, bồ tạm thời vài đêm thôi.