Bà thường trực nghe tiếng người nói chuyện lao xao liền ló đầu ra xem. Nhìn thấy tôi và Đắc đang chuyện trò, bà mỉm cười, bà biết Đắc là bạn của tôi, bà yên tâm quay vào trong. . .
– Này, cậu sao thế? Có chuyện gì vậy mà trông cậu phờ phạc thế?
Tôi kể cho Đắc nghe chuỳ.ện Thomas bó đi chơi, không về đêm qua, song giấu bặt chuyện tôi “trọ đêm” tại nhà Hiền Lương.
– Sao không mượn chìa khóa của phòng thường trực?
– Tớ sợ phiền cho nó. à, thế bao giờ thì cậu bay?
– Chủ nhật tuần sau cậu ạ, mà gay go quá, không biết cậu có giúp gì được tớ không. Thứ năm này là gửi hàng máy bay chậm, mỗi người được gửi bảy mươi cân mà tớ chưa mua được gì cả. Lại còn hàng nhanh hai mươi can mang theo người, tớ cũng chưa có chút nào. Không phải là không có thời gian. Mấy tháng tham quan bọn tớ bỏ phải tới một nửa. Bọn nước ngoài chúng chịu khó ới xem lắm. Buổi nào chúng cũng đi, chỗ nào chúng cũng đến. Còn bọn cộng cứ trốn hoài. Bọn tớ chẳng xem cái viện bảo tàng nào cả Bọn tớ còn mải đi lùng hàng. Tớ lần đầu tiên sang đây, ngoại ngữ không biết, hàng mang sang lại chưa bán được nên chưa có tiền mua hàng về, mà chỉ còn có một tuần nữa thôi là bay rồi, cậu xem tình hình tớ có như hũ nút không cơ chứ?
Đắc ngừng tâm sự, thở dài, khuôn mặt thượt ra.
– Thế cậu mang sang được những gì? Sao lại không bán được? Sao cậu không nói với tớ từ trước? Tớ có quen mấy đứa sinh viên trường tổng hợp, tụi nó giỏi mua bán lắm. Bây giờ thì hơi muỗm rồi.
– Cậu có thể nói khéo với tụi nó giúp tớ trong vòng một tuần được không? Chả lẽ về tay không thì cũng chết với bà vợ tớ. Tớ có biết gì đâu. Sấp đến ngày đi vợ tớ chạy ngược chạy xuôi vay mượn, bán cả chiếc xe đạp của tớ đi. Cô ta nói, của đi rồi của lại về, có khi còn về gấp mấy lần là cái chắc. Vợ tớ mua được hai chiếc quần bò Mỹ, một đồng hồ Nhật, một ít áo phông của Hồng Lông và một ít son phấn Thái Lan. CÔ ấy nói, đó là những thứ hàng chiến lược mà người ta mang sang Nga bán chạy nhất trong thời điểm hiện nay. CÔ ta còn bảo tớ lúc về thì mua những gì, nào là bàn là, nồi hầm, dây mai so, nào là giấy ảnh, thuốc tây thậm chí cả vải vụn ở cửa hàng vải gần bến xe điện ngầm “Chim ưng” nữa.
Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 +
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222