Họ hôn nhau.
Thu Nguyệt bước ra ngoài hành lang như một trinh thám. Hành lang rộng và dài, vắng tanh. Không thấy bà thường trực đâu cả. Có lẽ bà đang pha cà phê ở trong phòng. Thu Nguyệt vội đi nhanh về phòng, ra hiệu cho Thomas lên đường. Thomas quần áo chỉnh tề vội bước đi thật nhanh, trống ngực đập như trống làng, vừa đi vừa nghĩ: ‘Chơi cái trò này hay đáo để”. Cái trò này khiến Thomas càng thêm say cái lồn của Thu Nguyệt hơn. Phải tìm cách mua chuộc hai cái thùng không đáy của hai bà gác cổng để được tự do sờ mó chiếc lồn Thu Nguyệt mới được. Ngày xưa có một anh mê lồn quá mức, đến nỗi anh không bao giờ dám xa vợ nửa bước chân. Cứ vợ đi đâu là anh theo đi đấy, bất kể là đi đâu. Rồi một hôm chiếu theo lệnh vua, anh phải ra cửa ải. Anh khóc lóc, vật vã rất thương tâm. Anh định tự vẫn. Thà chết đi còn hơn là phải xa cách chiếc lồn! Lệnh vua không ai cưỡng lại được. Mà xa chiếc lồn thì anh cũng đến héo hon, mòn mỏi dần đi mà chết thôi.
Anh chưa tìm được một lối thoát để vừa được lòng vua, lại vừa được kề bên chiếc lồn của vợ. Mang vợ đi theo thì không được. Cửa ải biên phòng, rừng thiêng nước độc, liễu yếu đào tơ, một cánh hồng mong manh sao đặng được với gió sương. Chị vợ bèn nghĩ ra một kế, làm’ cho anh ta một chiếc lồn bằng mo cau, cũng to to, mum múp, cũng lông lá xồm xoàm. Nghe nói anh ta đánh trận hăng lắm. Bao giờ chiếc lồn mo cau cũng đeo kè kè bên cạnh. Khi anh ta chết trận còn kịp dặn đồng đội chôn chiếc lồn mo cau cùng với anh ta. Thomas mê lồn đâu đã bằng anh ta.