Anh đang mơ màng, chơi vơi trong một giấc mơ. Không hiểu sao Thu Nguyệt lại đang ngồi bên anh khóc sướt mướt. Ai làm nàng đau khổ? Những giọt nước mắt của nàng rơi liên tiếp lên mắt anh, mũi anh, mồm anh. Những giọt nước mắt đó làm anh bừng tỉnh. Thu Nguyệt đang ngồi bên anh. Mặt nàng cúi xuống sát mặt anh, và mặt anh ướt đẫm nước. Nhưng nàng không khóc. Khuôn mặt nàng tươi rói. Nàng cười rất ranh mãnh.
– Em làm gì vậy? Em không khóc đấy chứ?
– Chào anh, dậy đi thôi, muộn rồi. Dậy đi?
Nàng lấy tay phát vào đít anh.
– Mà làm sao em lại khóc mới được chứ? Em đang hạ anh phúc đây anh không thấy sao?
– Anh nằm mơ thấy em khóc. Nước mắt em rơi xuống mặt anh. Đây, em xem này, mặt anh còn ướt sũng mà em lại bảo em không khóc?
Thu Nguyệt cười ràn rua nước mắt. Thomas ngơ ngác.
Lát sau đỡ được cơn cười, Thu Nguyệt mới nói:
– Anh ngủ say như chết. Em sợ anh chết thật mới tặng anh một cốc nước lạnh đấy.
Nàng vẫn cười. Thomas biết mình bị trêu liền chồm dậy chộp lấy nàng. Nàng trườn khỏi tay anh. Hai người cứ thế đuổi bắt nhau quanh phòng. Thu Nguyệt khoác trên người chiếc áo mặc nhà mỏng tanh, đài vừa tới hai mông. Hai vú thây lẩy, lồ lộ ra sau lần vải quá mỏng. Một nửa đám lông đen không được chiếc áo mặc nhà chiếu cố tới, lộ ra rõ mồn một: Thomas thì vẫn còn trần truồng. Đám lông vàng hoe trên ngực và’ quanh bộ hạ. Họ cứ thế tung tăng đuổi bắt nhau. Hai vứ Thu Nguyệt nhảy tưng tưng. Chiếc áo tốc lên, hai mông cùng đám lông đen hiện ra trước mắt Thomas. Thomas đã tóm được nàng, đè ngửa nàng ra, hôn vào chỗ ‘có đám lông rậm rạp vừa hôn vừa rụi rụi cái cằm nhọn của mình vào khe lồn nàng. Nước nhờn đã bắt đầu nhơn nhớt dính vào râu Thomas. Thomas cho một ngón tay vào khe hở. Nước ộc ra lênh láng. Thomas lùa mấy ngón tay vào lỗ một cách dễ dàng. Mùi lồn đã bắt đầu tỏa ra bay vào mũi anh. Họ quên bữa ăn sáng. ĐổI vời họ ăn sáng hay ăn trưa hay ăn tối không có gì quan trọng cả. ăn lồn và ăn cặc là quan trọng hơn. Cả hai đều muốn đi vào cơn ái tình. Bỗng Thu Nguyệt vùng dậy. Thomas ngạc nhiên:
– Sao thế em?
– Em phải đi họp.
Họp gì thế em? Sao lại họp vào sáng chủ nhật?
Họp đồng hương.
Thomas vừa mặc quần áo vừa lầm rầm:
– Anh cũng đến chịu cái đồng hương đồng khói của em. Kỳ quá hả?
Khi hai người đã ăn sáng xong, Thu Nguyệt nhìn Thomas, nói:
– Bây giờ anh ngồi yên trong này nhé, để em ra ngoài xem bà thường trực có ở đấy không. Nếu bà có ở đấy là anh chưa đi được đâu. Nghe em dặn đây này, khi đi qua cổng họ có gọi lại thì cứ đi, vờ như không nghe thấy, đừng quay lại, phải đi tự nhiên, đừng sợ sệt thì họ mới tin là người của khách sạn. Nếu không là lôi thôi lắm đấy.
– Anh hiểu rồi, em cứ yên tâm. Lần sau anh sẽ cưa được bà thường trực. Anh đã có cách rồi. Chỉ còn đồng hương của em thì anh chịu. Thôi, em ra xem đi ! Khoan đã, cho anh hôn tạm biệt em cái đã.