Trong cái lần hiếp tôi, Thanh Xuân đã phát hiện ra tôi đang mang thai. Bụng chửa đã tới tháng thứ bảy làm sao mà gã không nhận ra? Gã khôn như một con chồn đã thành tinh. Gã đã lợi dụng cảnh khốn cùng của tôi. Để bưng kín mồm gã, tôi đã phải chấp nhận yêu cầu của gã, từ nay về sau bất cứ lúc nào gã cần đến chiếc lồn của tôi là tôi phải .dâng lên gã như người ta dâng lễ vật tế thần linh vậy. Người ta dâng lễ vật tế thần linh, còn tôi, tôi phải dâng chiếc lồn để tế sống ông anh họ.
Từ ngày được nếm mùi ân ái với gã anh họ tôi, Tuyết Lan cứ như thài lài gặp cứt chó bốc lên mơn mởn. Sự đòi hỏi của Tuyết Lan mỗi ngày một bốc lên cao, ngùn ngụt. Qua lời kể của Tuyết Lan, tôi biết nó say gã như điếu đổ. Gã anh họ chẳng những có con cặc ngon lành đã đành mà còn có bộ râu rất rậm, rất sắc, mỗi lần cả vào mu lồn nó cũng sướng khoái chẳng kém gì con cặc: Nó thích đàn ông có nhiều râu, cũng vì lẽ đó trước đây một thời nó đã say mê người tình của tôi. Chẳng biết đã có người đàn ông không râu nào hôn nó chưa mà nó nói, cái hôn của người đàn ông không râu vô vị như lát bánh mì không có bơ vậy. Gã anh họ cũng say nó. Một đặc điểm của gã anh họ là say mê lồn mới. Lồn nào chả là lồn, lại còn lồn cũ với lồn mới, cứ làm như chiếc lồn là chiếc áo không bằng ấy. Hai người thường chung sống với nhau vào những ngày cuối tuần, hoan lạc thâu đêm, sung sướng kể đâu cho hết. Từ ngày thài lài gặp cứt chó, Tuyết Lan trở nên dâm dật vô cùng. Thanh Xuân suốt ngày chỉ quanh quẩn bên chiếc lồn mới. Chẳng biết gã đào đâu ra thời gian để nghiên cứu khoa học? Hay ông tiến sĩ của gã chỉ là một ông tiến sĩ giấy? Bản thân Tuyết Lan cũng say con cặc và bộ râu của gã như con nghiện say sái thuốc vậy. Hai người sống trong một thế giới riêng của mình và hoàn toàn quên hẳn tôi lúc này đã khệ nệ với cái bụng to như một cái trống treo ở đình làng. Suốt chín tháng qua tôi đã thành công trong việc che dấu mọi người. Gian khổ không để đâu cho hết. Nhưng nay mai một sinh mạng sẽ chào đời, tôi làm sao bưng mắt thiên hạ được nữa? Một con người chứ có phải là một con chó hay một con mèo đâu mà che dấu được mãi? Biết đâu cái sinh vật nhỏ nhoi, bất lực này vài chục năm nữa sẽ chẳng trở thành một nhân tài của nhân loại? Biết đâu nó chẳng là một nhà bác học lừng danh hay một nghệ sĩ tài ba có một không hai trên đời? Hay nó sẽ là một nhà chính trị lỗi lạc mà từ trước cho tới nay, trong lịch sử loài người, chưa có nhà chính trị nào lỗi lạc như thế, nó sẽ cứu muôn loài ra khỏi cảnh chết chóc đau thương, muôn đời sẽ không còn những giọt nước mắt vì sự chết chóc, sự chia ly do chiến tranh mang lại nữa? Nhưng tất cả những thứ đó là chuyện của ngày mai. Liệu tôi có ngày mai không để mà chờ đợi nhân tài xuất hiện? Còn trước mắt là tôi phải lo chỗ che dấu cho nhân tài tương lai ra đời đã để cho người mẹ của nhân tài khỏi bị kí luật trước khi bảo vệ luận án tốt nghiệp. Đến đâu hay đến đó đã . Khi tốt nghiệp rồi họ muốn kí luật thế nào thì kí luật. Lúc đó sẽ lại nghĩ kế đối phó sau.