Khi hai người đã bước vào phòng, hắn lịch sự giúp Tuyết Lan cởi áo khoác ngoài, lấy hộp kẹo ngon ra mời Tuyết Lan. Hắn còn tự tay bóc kẹo cho Tuyết Lan, tự tay đưa khăn mặt ướt cho Tuyết Lan lau tay. Tất cả những cử chỉ lịch thiệp này chỉ là cái áo khoác ngoài khoác lên ý đồ tối tăm, đê tiện của hắn ở bên trong mà Tuyết Lan ngây thơ không lường trước được. Hắn đưa đôi mắt ớ thõa lướt lên bộ ngực nở nang, căng phồng sau lần áo mặc chật của Tuyết Lan. Hắn đưa chiếc khăn lại gần khuôn mặt Tuyết Lan như có ý : “Để yên, anh chỉ lau mồm cho em thôi mà, anh có làm gì đâu?” rồi bỗng kéo đầu Tuyết Lan lại gần, định hôn. Tuyết Lan nhanh như một con sóc, đứng phắt dậy, gạt tay hắn ra, nhưng hắn còn nhanh hơn. Hắn như một con chăn gió quăng mình trên không, vù tới cánh cửa, khóa ngay trái cửa lại. Hắn đảo tròng mắt đĩ thõa, tiến lại phía Tuyết Lan. Tuyết Lan lùi, lùi mãi rồi không còn đường để mà lùi nữa, đành dừng lại, ngó mắt trông chừng xem có tìm được vật gì bên cạnh để có thể dùng làm vũ khí tự vệ lúc này không. Song than ôi, họa đơn vô chí. Tuyết Lan chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Làm sao thoát nổi con chăn gió bây giờ? Nó sắp phóng tới Tuyết Lan, dùng tấm thân mốc meo của mình để quấn chặt lấy tấm thân mảnh mai kiều diễm của Tuyết Lan và vặn đứt tấm thân đó ra từng mảnh nhỏ. Con chăn gió đã chộp được ngực Tuyết Lan, xô Tuyết Lan xuống giường, dùng hai đầu gối kẹp chặt hai vế đùi Tuyết Lan, dứt tung các cúc áo ngực của Tuyết Lan ra. Mảnh áo ngực bứt ra khỏi người Tuyết Lan. Hai trái đào tiên cực đẹp ló ra. Con chăn chồm lên quấn chặt lấy bộ ngực trắng nõn của Tuyết Lan. Tấm thân mốc meo, tanh tưởi của con chăn gió bắt đầu nóng rực như bốc lửa. Nó giật tung dây quần của Tuyết Lan. Nó giằng xé, cào cấu. Chỉ trong khoảnh khắc, con chăn gió đã quấn chặt toàn bộ tấm
thân lõa lồ của Tuyết Lan. Tuyết Lan như người sắp chết đuối vẫn hy vọng tìm được một cánh bèo, ra sức vùng vẫy, la hét. Những chiếc hôn của đôi môi như con đỉa trâu, sự cọ sát của tấm thân bì bì nham nhám lên làn da trắng mịn thơm tho, sự mơn trớn của những ngón tay thô như những quả chuối mắn lên hai trái đào tiên, lên mu lồn… làm Tuyết Lan vô cùng khiếp đảm. Thà chết còn hơn trao xương gửi thịt cho con rắn hình vuông tởm lợm này. Tuyết Lan lại ra sức vẫy vùng. Song tiếng kêu của Tuyết Lan đã mỗi lúc một yếu đi, như tiếng kêu lạc loài giữa ngàn trùng, như tiếng kêu của kẻ chết đuối đang chìm sâu xuống đáy biển.
Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 +
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222