Ngày tiếp ngày trôi ới quá nhanh. Năm tháng trôi đi cũng không kịp nhận ra. Ngày tôi trở ra Hà Nội, tôi cũng không còn nhớ rõ tâm trạng mình lúc đó ra sao. Tôi vui hay buồn? Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tâm trạng tôi lúc đó giống tâm trạng của anh lính sống sót sau chiến tranh tàn khốc đẫm máu trở về. Vui thì ít mà xót xa thì nhiều. Tình yêu, đã từ lâu đối với tôi chỉ còn là hai từ vô nghĩa, chỉ còn là tiếng vọng xa xăm từ thời con người còn ăn lông ở lỗ vọng lại.
Tôi ra Hà Nội được vài ngày thì bác tôi tới thăm. Sự có mặt của bác tôi làm má phấn chấn lạ thường. Khuôn mặt bà tươi rói, môi đỏ hồng và mắt sáng long lanh. Mọi cử chỉ của bà đều trở nên linh hoạt. Từ lời ăn tiếng nói cho tới dáng đi của bà đều mang màu sắc của mùa xuân. Điều này không bao giờ có được khi bà ở gần ba tôi.
Hôm đó ba tôi không có nhà. Má sai tôi chạy ra chợ mua đồ ăn về làm cơm thết bác. Bác tôi vốn là khách quí của gia đình tôi từ trước cho tới nay. Tôi lấy tiền, cầm làn, chào bác, rồi đi. Mặt bác sáng rạng rỡ khi thấy tôi nói, tôi chạy ra chợ. Tôi rất quí ông bác này. Ông rất tâm lý, bao giờ tới chơi cũng nhằm vào lúc ba tôi không có nhà. Và, không bao giờ quên cho má và tôi những món quà mà má và tôi ưa thích. Má thì nước hoa, son phấn, toàn những thứ hàng ngoại đắt tiền. Tôi thì bánh kẹo, trái cây và vải may quần áo, cũng toàn loại vải ngoại đắt tiền. Nghe nói ông bác tôi đi nước ngoài xoành xoạch.