Má tôi:
– Có ông sợ thì có. Ông đẹp mặt lắm đấy? Sao ông không nói toạc móng heo ra với bạn bè ông đi? Hay ông cũng sợ lõ đít vào, sợ người đời cười vào mặt cho. Rõ thật cha làm sao thì con làm vậy.
Ba tôi:
– Con hư tại mẹ cháu hư tại bà . Bà có câm ngay cái mồm bà lại không nào? Nó chửa hoang là tại bà chứ còn tại ai nữa? Tôi có làm cho một người đàn bà nào phĩnh bụng ra bao giờ đâu.
Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, xỉ vả nhau, chỉ còn thiếu nước nhảy xổ vào nhau mà cấu xé nữa thôi. Tôi nghĩ, ba má tôi thật giống dân hàng cá hàng tôm ngoài đường, ngoài chợ đang tranh chỗ bán của nhau hay đang tranh khách hàng. Vì đồng tiền họ có thể choảng nhau đến cheat được. Còn ba má tôi sẽ choảng nhau vì cái gì? Đáng lẽ ra tôi gặp những điều bất hạnh như thế này ở đời thì ba má phải giang rộng cánh tay ôm tôi vào lòng và tha thứ cho tôi tất cả Sự thật lỗi lầm này cũng do ba má tôi một phần. Tôi lớn lên như một bông hoa dại trên đồng cỏ, chẳng được ba hay má ban phát cho một tình thương thừa thãi nào bao giờ cả Tôi thiếu thốn tình cảm ngay từ tấm bé. Đằng này họ không đoái hoài gì đến nỗi khổ của tôi đã đành, lại còn mưa toan đày ải tôi. Trước mắt họ, tôi chẳng khác gì một tảng đá cản đường hoan lạc tự do của họ ở đời. Thôi thà ra đi sống với bà dì quái dị còn hơn là sống với ba má trong một gia đình mọt ruỗng sự thành thật và đầy ắp dối trá . Tôi buồn rầu nhận ra điều đó và xách gói ra đi.