Trời ơi, sao má tôi dối trá và ngây thơ đến thế! Má không biết rằng tai mũi người đời thính lắm. Họ hỏi vậy là hỏi cho có chuyện đó thôi, là họ thử xem lòng ngay thẳng của má tôi tới mức độ nào đó thôi, là họ xiên xỏ vào chuyện của người khác cho sướng cái lòng dạ thâm độc muốn cho kẻ khác tàn lụi đi đó mà thôi chứ làm gì họ không biết tất cả về tôi rồi. Còn giấu họ làm gì. Má tôi không biết rằng sau ba năm nữa và sẽ chẳng bao giờ có một người đàn ông là tiến sĩ sẽ trở về nhận tôi làm vợ và nhận đứa trẻ làm con. Lúc đó má tôi sẽ ăn nói ra sao với lũ người xung quanh má ? Hay lại tiếp tục một bản kịch mới đầy dối trá ? Làm sao phải gian dối mới được chứ? Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cứ nói toạc móng heo ra có phải hay không. Họ cười thì mặc họ chứ, liên quan gì tới tôi.
Ngay chuyện đưa tôi vào trong Nha Trang, má cũng lừa dối mọi người. Gặp ai má cũng khoe:
– Cháu nó được nhận công tác ở trong Nam.
Giá mà thiên hạ được chứng kiến cảnh ba má tôi cãi nhau trong chuyện này!
Má tôi:
– Em định gửi con Lương vào chỗ dì Dung. Chừng nào nó có công ăm việc làm thì hãy đưa ra ngoài này. Ở ngoài này tiếng tăm khiếp lắm. Anh tính sao?
Ba tôi:
– Sợ gì tiếng tăm. Thì cứ nói toạc móng heo ra là nó chửa hoang, bị kí luật, treo bằng tốt nghiệp ba năm, không đâu chịu nhận nó vào làm cả thì đã sao. Tại sao bà không dám nói thật? Bà sợ người ta nói: “Mẹ nào con ấy” à?