VN88 VN88

Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 +

Tôi là cành gửi sống nhờ thân gỗ mục dì tôi. Dì tôi tuy không nói ra, song cứ nhìn vào đôi mắt dì, tôi biết dì đang nghĩ về tôi như thế này: “Mới nứt mắt, bằng ấy tuổi đầu đã đĩ thập đĩ thành, không có con cặc bên cạnh là không chịu được. Má mày gửi mày vào đây là để tránh nạn mà mày đã gây ra cho má mày, là để cải tạo mày chứ đâu để mày đi mò cặc. Nhìn tao đây này, cả đời sống một mình, tao có thèm đến một con cặc nào đâu, tao có phải đi mò cặc như mày đâu mà sao tao vẫn sống được, nhà cửa vẫn đàng hoàng. Còn mày lúc nào cũng động còn, nứng lồn. Cái thân làm khổ cái đời. Cái lồn mày rồi còn là làm khổ mày nữa, chưa hết đâu con ạ”.

Dì tôi quả thật cả đời chưa biết tới một con cặc. Dì không chồng đã đành mà chưa một lần có tình nhân. Tôi nghĩ, chẳng có con cặc nào dám gần dì cả. Tôi chưa thấy một người đàn bà nào trên đời này mà tôi quen biết lại xấu như dì. Quái dị. Má tôi và dì là hai chị em nhột mà sao má tôi đẹp thế, còn dì lại xấu đến thế. Hồi trước tôi nghe má vẫn thường nói với ba, khi nào có nhiều tiền sẽ đưa dì Dung ra nước ngoài để người ta giải phẫu khuôn mặt cho dì. Hồi còn là một thiếu nữ mười tám đôi mươi dì cũng đẹp, cũng xinh, cũng ròn như má tôi. Ngày đó dì còn sống ở quê. Dì là một cô thôn nữ đã làm lòng dạ của biết bao anh trai làng xôn xao, xáo động. Bao anh trai thôn dã đã nhắm nhe muốn hỏi dì làm vợ, nhưng dì chê hết thầy. dì khinh đám trai làng quê mùa, không xứng với nhan sắc của dì. Rồi một lần dì đi cắt lúa ở cánh đồng nước sâu, dì bị bệnh đậu mùa mà không hay, suốt ngày dầm nước. Đậu mùa trúng nước, trúng gió, không kiêng nên đã chạy hậu vào người dì. Người già trong làng bảo vậy. Hai mắt dì gần như mù lòa. Nay dì vẫn còn nhìn thấy được mọi người, mọi vật nhưng tất cả những người đó, vật đó chỉ trông thấy một cách lờ mờ. Mặt dì ngổn ngang đầy vệt sứt sẹo. Chiếc mũi dọc dừa rụng đi chỉ còn lại có một nửa, để lại một lỗ hổng trông như một cái hang sâu giữa mặt. Đám trai làng được bữa hả hê. “Ác giả ác báo”. Họ nói vậy. Kể ra họ cũng ác thật. Hả hê trên nỗi bất hạnh của người khác như thế mà họ đang tâm được sao? Dì không chịu được sự nhục nhã này đã bỏ làng ra đi, trôi bạt nhiều nơi, rồi cuối cùng không hiểu sao lại cư ngụ tại vùng biển này. Dì không lấy chồng. Điều này thật chẳng có gì là ngạc nhiên và khó hiểu. Tôi nhìn dì và nghĩ thầm trong bụng: “Giá dì không có khuôn mặt và chiếc mũi quái dị như thế, chắc gì dì đã chịu ăn chay như bây giờ. Không nay con cặc này, mai con cặc khác thì chớ kể”. Từ khi chuyển về vùng biển Nha Trang, dì làm trong một tu viện nhi cô. Tôi nghĩ có lẽ dì chọn nơi đó cũng là để quên đi nỗi thèm muốn một người đàn ông mà tất cả những người đàn bà bình thường trên đời này xưa nay vẫn thèm muốn và âu đó cũng là chuyện thường tình của con người. Chỉ có bằng cách đó thì mới dập tắt nổi sự phá phách điên cuồng của con lợn lòng trong suốt một đời son trẻ trước đây của dì.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.