Ở phòng ngài bác sĩ bước ra, tôi nhìn thấy chàng đang đi đi lại lại dọc hành lang vẻ chờ đợi sốt ruột. Nhìn nét mặt hoảng loạn của tôi, chàng an ủi:
– Anh biết rồi. Em mệt, mình về nhà đã, sẽ nói chuyện sau.
Chàng nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc bết mồ hôi trên trán tôi. Chàng như một cánh chim, sáng hôm sau đã bay về vùng đất ấm, bỏ mặc tôi ở lại một mình nơi đất khách quê người đầy giá lạnh. Chúng tôi chưa kịp trọn lời với nhau.
Đã từ lâu tôi vẫn nuôi một ý định sẽ có với chàng một đứa con để kí niệm tình yêu say đắm, kí niệm mối tình đầu của tôi. Ngày đó tôi nhìn đời bằng đôi mắt của trẻ thơ, tất cả mọi thứ trên đời này đều được tráng bằng một thứ ánh sáng màu hồng nhạt, tôi nhìn đời bằng đôi mắt khờ dại của hưu non chưa một lần bị chó sói vồ hụt.
Một lần tôi nói với chàng:
– Em muốn có một đứa con với anh. Chúng mình sẽ có với nhau một đứa con anh nhé?
– Có làm sao được hả em. Em còn ngây thơ lắm. Từ ước mơ tới hiện thực là một khoảng cách xa vời mà nhiều khi con người không bao giờ đạt được. Đời đấu phải chỉ là bài ca êm ái.
Chàng triết lý một cách trừu tượng về cuộc đời như thế với tôi. Thì bây giờ tôi đã có đủ điều kiện để thực hiện cái ý định trước đây của mình, và lỗi hoàn toàn không phải tại tôi Nhưng chàng đã “bỏ của chạy lấy người” rồi thì liệu tôi còn đủ lòng can đảm và sự say mê để thực hiện ý nguyện?