Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Bầu trời trên đầu nó chỉ to bằng một cái thúng. Từ ngày ra khỏi miệng giếng, gặp Thomas tôi mới hay bầu trời trên đầu tôi thật bao la.
Một tiếng sau Thomas bước vào nhà, nói nhỏ:
– Chỉ mua được có mỗi một con gà “đeo kính” thôi, mà họ chen dữ quá ông à, tôi còn bị một bà già cốc lên đầu nữa đấy.
Đắc trố mắt, hết nhìn tôi lại nhìn Thomas. Gà đeo kính nghĩa là gì? Sao ở đây lại tiên tiến đến thế, gà mà cũng được đeo kính?
Tôi phải giải thích cho Đắc:
– Gà đeo kính nghĩa là gà già cóc đế đại vương, giống như con người vậy, già quá rồi, mắt không nhìn thấy gì được nữa phải đeo kính lão vậy.
Ở đây trong các cửa hàng mậu dịch của nhà nước chỉ có loại gà đeo kính đó thôi. Chúng già nua. Chẳng biết các nông trường nuôi chúng từ bao giờ và nuôi bằng cách nào mà chúng gãy đến thế, chỉ có da bọc xương, cẳng cánh dài nghều ngào, cái cổ dài như cổ ngỗng, lông lá vặt chưa hết còn đính lại từng mảng trên người chúng, cái mào to nhất, tím bầm lại. Ấy thế mà họ cũng chỉ mang chúng ra bán ít một thôi. Đoàn người xếp hàng đã lâu mà vẫn chưa có con gà đeo kính nào được đổ ra. Bỗng có người nói: “Họ mangra kia rồi ! ”
Quả thật có một cô phục vụ đã mang ra một rổ đổ vào cái khoang rỗng không đó. Đoàn người thi nhau chộp, nạnh ai nấy chộp. Thomas chộp được một con cuối cùng mà một bà già cũng định chộp nhưng không kịp.