Nhà dì Dung nằm trên đường Trần Phú. Đường Trần Phú chẳng khác gì một cánh tay dài, khỏe mạnh của một chàng trai ôm lấy người tình bờ biển của mình. Biển Nha Trang nên thơ, hiền hòa như chính tên gọi của nó và bát ngát tới tận chân trời.
Tôi thường trốn bà dì già nua và khắc nghiệt ra biển một mình. Tôi đứng lặng hàng giờ ngắm mặt biển sáng như gương. Xa xa giữa khoảng trời nước giáp nhau nổi lên những cánh buồm nhỏ li ti, nhấp nhô ẩn hiện trong màn bạc như trong những câu chuyện hoang đường. Mỗi lần đứng trước biển bao la tôi lại có cảm giác mình là một sinh vật nhỏ nhoi của biển cả và rất cô đơn. Một nỗi buồn xa xăm vô cớ lại nở phồng, choán ngập tâm hồn tôi. Xen lẫn nỗi buồn vô cớ đó là nỗi hận thù không nguôi được với con người, với cuộc đời của quá khứ và hiện tại.
Cho tới ngày hôm nay tôi vẫn không thể hiểu nổi, cái con người đã một thời yêu tôi say đắm, cái con người mà tôi đã hiến dâng trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn, cái con người mà tôi đã tôn thờ, đã hiến dâng một tình yêu trong trắng lại có thể bỏ tôi mà ra đi như thế. Bỏ tôi mà ra đi theo kiểu “chạy làng”, con người đó lại có thể “Sở Khanh” đến thế? Trong thâm tâm tôi vẫn mong những dự đoán của mình là lầm lẫn. Nhưng than ôi, con người có bao giờ lẩn tránh được sự thật.