Đã lâu lắm rồi hôm nay Đắc mới lại tới thăm Văn. Lâu không gặp nhau có khác, trông hắn khác lạ. Từ dáng người tới giọng nói đều lạ. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, thướt tha. Nhưng khác gì thì khác chứ nó vẫn là nó: vui vẻ, dễ gần và giản dị. Hai thằng làm một chầu bia với ít lạc rang và một xâu mực do Đắc mang tới.
Văn hỏi Đắc:
– Vợ ông đâu mà hôm nay ông lại được rộng cẳng thế?
Đắc nói:
– Thì năm chừng mười họa cũng phải trốn bà xã đi chơi, cải thiện chút đỉnh chứ ông. ăn mãi “canh rau muống với cà dầm tương” của quê nhà ngán lên tận cổ rồi, ai chịu thấu nổi. ước gì tôi được tự do như ông lúc này nhỉ?
Văn cười:
– Thôi ông đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa. ông có thấy đời đang cù nách ông và tôi không đấy? Tôi thì muốn được là ông để ngày ngày, đêm đêm được gần một người đàn bà, không phải nhớ nhung một bóng hình vô hình nào nữa, để được tự do muốn chơi lúc nào thì chơi, mọi cái đều là của thật. ông ăn mãi cơm tẻ hàng ngày nên ông có cảm tưởng là ông chán, còn tôi nhịn cơm tẻ đã lâu rồi nên chỉ ước ao được một bữa chén cho tự nhiên, cho thỏa thuê, thế mà cũng không được đành phải ăn những thức ăn giả. Tôi còn nhớ hồi còn bé, tối tối tôi và mẹ tôi thường giải chiếu trên sân gạch đã được quét sạch sẽ, nằm ngắm trăng suông. Bụng đói cồn cào, cái gì hai mẹ con cũng thèm khát, cũng ước ao. ông có biết mẹ tôi đã ước cái gì ở trên đời này lúc đó không? Mẹ tôi ước, tự nhiên ở trên trời rơi xuống chỗ hai mẹ con tôi đang nằm những miếng thịt lợn mỡ luộc. Mẹ tôi thèm quá mà vì có lẽ phải tới gần một năm mẹ tôi chưa được ăn một miếng thịt nào cả, ngày lại ngày hai mẹ con tôi chỉ có ăn cháo su hào hay su hào luộc, mẹ tôi thái rất khéo trông chúng giống như những miếng thịt mỡ thái to bản vậy. Cái thời kỳ đó là thời kỳ nghèo hèn nhất của hai mẹ con tôi, sau này thì cũng có khá hơn một chút. Miếng thịt nạc cao sang hơn, đắt tiền hơn mẹ tôi đâu dám ước ao. Một miếng thịt mỡ thôi mà cũng không có phải ước ao như là một giấc mơ cao siêu vậy. Sau này, mỗi khi nghĩ đến ước mơ đó của mẹ, tôi thương mẹ không để đâu cho hết, cứ dân dấn nước mắt hoài ông ạ . Đấy khi con người thèm khát một thứ gì mà họ không có nó khổ đến mức như thế đấy ông ạ . Thế mà ông sướng thế rồi lại còn muốn được là tôi, thì thế là thế nào hả ông? Tôi không hiểu được. Thế mới biết lòng ham muốn của con người là vô hạn ông ạ.
Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 +
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222