Tiếng gõ cửa mỗi lúc một dồn dập. Tôi ra mở cửa. Tôi giật mình. Người đứng trước mặt tôi trùm kín áo mưa, chỉ hở hai con mắt, toàn thân ướt mèm đang run bần bật. Hai con mắt của người đó gợi tôi nhớ đến Kim.
Người đó run rảy nói:
– Anh không nhận ra em à ? Chi đây mà !
– Trời ơi, vào đây em, ướt hết cả rồi. Mưa gió thế này em đến đây làm gì?
Từ ngày tôi và Kim xa nhau, Chi thường đến thăm tôi. Mỗi lần tới thăm, Chi đều mang theo một ít thức ăn cho tôi. Hôm thì một bao mì sợi mà Chi đã đứng xếp hàng chồn chân ở cửa hàng gạo để chờ tới lượt. Hôm thì một chai nước mắm loại ngon. Hôm thì vài lạng thịt bán giá cao ở những cửa hàng nhà nước.
Chi khác Kim ở nhiều điểm. Chi đẹp hơn Kim rất nhiều. Kim gảy khô, Chi tròn lẳn, ướt át. Chi không lên gân cốt cách mạng như chị. Chi sống giản dị và nhìn đời cũng giản dị. Chi năm nay hai lăm tuổi, đã yêu nhiều lần nhưng tất cả các lần yêu đương đó đều không thành đạt. Lần thì Chi “cắt” người ta, lần thì người ta “cắt” Chi, lần thì chẳng ai “cắt” ai cả, tự nó, nó rời ra. Những lần đó Chi đều vui vẻ chia tay người tình, không phiền muộn, u sầu chi cả. Riêng có một lần, cũng đã khá lâu rồi, từ ngày Chi còn ở bên kia, Chi có yêu một người nước ngoài. Tình yêu đến quá bất ngờ và ra đi cũng bất ngờ khiến Chi ngẩn ngơ thương tiếc mối tình đó mãi.