Năm chừng mười họa lắm mới có sự thăm viếng của hàng xóm vì sau cái ngày tôi bị đuổi về nước, làng xóm láng giềng xem ra không còn mặn mà với tôi như trước nữa. Trước đây, khi tôi còn làm việc ở bộ ngoại giao hay lúc sắp đi nước ngoài, tôi thường xuyên có khách. Họ tới chơi thăm hỏi, hỏi xem con cháu họ năm nay thi vào trường ngoại giao tôi có thể giúp được họ chút gì chăng, tôi có thể xin cho con cháu họ vào làm ở bộ ngoại giao không, làm việc gì ở trong đó cũng được, giữ trẻ hay tiếp tân… Họ nhờ mua thứ này hay thứ nọ trong căng tin ở bộ ngoại giao hay họ nhờ mua vài thứ hàng ở các nước tư bản vì các bạn hay các đồng sự của tôi đang công tác ở nhiều nước trên thế giới. Có người nhờ tôi mua hộ cái máy cán mì của ý để làm bánh phở hay cái quạt ba tốc độ, có bảo hiểm của Ba Lan, có người lại nhờ mua hộ cái máy dệt len hay cái máy vắt sổ của Nhật. Nhất là sau ngày chuyện ngoại tình của tôi vo lở, Kim bỏ ra đi thì họ nhìn tôi với con mắt rẻ rúng đến tôi trông thấy ánh mắt đó nhiều khi cũng đau lòng, không chịu nổi. Hay là Đắc đến thăm tôi? Tuần trước gặp nó, nó bảo tuần này đi công tác xa, sao về nhanh thế? Hay là Kim về? ồ, làm gì có chuyện hoang đường đó. Ngay cả đến những buổi chiều nắng đẹp như tranh Kim cũng không còn nhớ tới tôi nữa huống hồ chiều nay? Buổi chiều dữ dội như thế này chỉ có là tình nhân mới có thể tới thăm nhau thôi. Mà tôi thì làm gì có tình nhân. Thần hồn nát thần tính. Chẳng có ai cả. Nhưng không, vẫn có tiếng gõ cửa, vẫn là tiếng gõ cửa lúc nãy, đều đều, ba tiếng một. Tự nhiên tôi cảm thấy rùng rợn, như trong những chuyện hoang đường, ma quỉ hiện hình ám hại tôi chăng? Hay thằng trộm nào lợi dụng mưa gió tới đây để hót của? Tôi làm gì có của để cho chúng hót? Nhưng chúng có biết đâu là tôi không có của. Chúng cứ xông vào và biết đâu khi không tìm ra của chìm của nổi, chúng tưởng tôi đã giấu đi, bèn tức giận mà cho tôi một nhát dao ngọt lịm? Nếu thế thì những của báu kia ai là người sẽ được hường? Kim ư? Chắc gì Kim đã thích những thứ đó? Hay là cho Đắc? Mà liệu có ai tìm ra chúng không nếu tôi chết đi? Thôi, nếu quả là thằng trộm thì khi chúng phá được cửa bước vào, tôi đành biếu chúng những món quà mà anh Thomas đã tặng tôi và trao cho chúng tập ảnh khỏa thân của tôi và Hiền Lương vậy. Đó là những bảo vật quí giá nhất của đời tôi, tôi không còn có gì quí hóa hơn trên đời này nữa. Nếu các ngài trộm ước mơ tới những vật khác thì các ngài đành phải đi chỗ khác vậy thôi. Còn nếu các ngài không ti.ri lời tôi nói thì cứ xin tặng tôi một nhát dao.
Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 +
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222