Họ ăn cơm trưa với nhau ở ngoài phố. Kim thường về nhà muộn, mẹ và Chi không chờ cơm được đã phải ăn trước. Những lần đó, Kim nói với Chi:
– Chị ghé vào nhà con bạn ở ngoài phố rồi mải mê câu chuyện quên cả thời gian. – Lần sau chị không đãng trí như vậy nữa.
– Chi hoàn toàn tin chị.
Chi càng tin Kim bao nhiêu thì Kim càng dối trá bấy nhiêu. Mỗi ngày Kim một tiến xa hơn trên con đường đi đến vực sâu của sự dối trá. Và, Thanh Xuân cũng đã đạt được những gì anh mong muốn.
Nhà Thanh Xuân ở trên một đường phố yên tĩnh thuộc khu Ba Đình. Căn nhà này ba mẹ Thanh Xuân đã bỏ tiền ra mua cho anh trước khi anh về nước. Nghe nói, ba mẹ Thanh Xuân là những tay buôn lậu cỡ bự ở Hà Nội. Tiền chất đống không biết để làm gì nên ba mẹ Thanh Xuân mới có điều kiện sắm cho con một vi la như thế. Thời buổi này chỉ có hai loại người có quyền được ở trong những căn nhà sang trọng như thế trên những dãy phố yên lạnh và đẹp như thế, đó là những ông lớn bà lớn cùng với con cái cháu chắt nội ngoại của họ và những con buôn co bự. Còn không, vài mét vuông ở một gian tập thể là quí hóa lắm rồi mà cũng phải đợi chờ chồn chân mỏi gối, phải nói giã bọt mép ra mới được.
Thanh Xuân dẫn Kim về căn nhà của mình. Căn nhà xinh xắn, quét ve xanh. Bên ngoài phủ đầy hoa thiên lý. Bên trong toàn những đồ đạc sang trọng. Thứ nào thứ ấy mới tinh, sáng loáng.