Anh chàng biệt phái này chẳng biết nhà ở đâu nhưng buổi trưa anh ta không về nhà ăn cơm, cũng chẳng thấy anh ta mang cặp lồng cơm như Kim. Buổi trưa anh ra cái quán phở đầu phố để ăn trưa, xong dạo chơi loanh quanh ở đó cho tới giờ làm việc.
Từ ngày có anh ta ngồi làm việc ở bàn đối diện, mỗi khi đi làm Kim thường xoa một lượt phấn trắng rất mỏng lên mặt, rồi xoa một lớp phấn hồng phơn phớt lên hai gò má và tô môi. Cái nước da sạm nắng của Kim, vì thế đã nhường chỗ cho nước da hồng hồng khỏe mạnh. Cái duyên thầm từ lâu đã mất đi bỗng nhiên trở lại với Kim như những ngày đầu mới gặp Văn. Cái hương thầm như mùi thơm của bông hoa bưởi gói trong chiếc khăn tay ấy cuối cùng cũng đã bay tới anh chàng hào hoa phong nhã kia.
Đó là một buổi sáng cuối tuần như mọi khi họ ngồi làm việc đối diện với nhau. Bỗng họ đưa mắt nhìn nhau. Dù chỉ là vô tình song nhiều khi sự vô tình lại là cái điểm khơi mào của biết bao thứ trên đời. Thanh Xuân bỗng nhận ra người dàn bà này có đôi mắt rất đẹp.
Đã lâu, kể từ ngày tốt nghiệp về nước cho tới nay Thanh Xuân chưa bắt bồ với ai cả. Đàn bà con gái thì có thiếu gì, khắp mọi nơi mọi chỗ đều có, tài cán như anh thì làm gì mà chẳng kiếm ra mà có khi chẳng cần phải kiếm, cứ ngồi đấy chúng cũng đã vây quanh. Song chính những loại đàn bà con gái ấy tự nhiên anh lại không mơ màng đến nữa. Cái gì đạt được một cách dễ dàng cũng làm cho người ta dễ chán. Đàn bà con gái tử tế thì họ lại xa lánh anh. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, họ sợ anh. Cứ như cái cô ngồi trước mặt anh hàng ngày đây chẳng hạn. Mỗi lần gặp nhau vào buổi sáng cô ta chỉ gật đầu chào xã giao rồi đi thẳng lại bàn làm việc của mình, chẳng thèm nói thêm lấy nửa lời. Loại đàn bà ấy là anh thích. Xưa nay đàn bà chỉ có chạy theo anh chứ làm gì cố chuyện anh chạy theo váy đàn bà.