Cứ đứng vậy ngắm nhìn chiếc lồn non do thằng con trai banh ra, miếng thịt đỏ hon hỗn, cái lỗ hở bé tý xíu, con cặc tôi cương cứng từ bao giờ. Tôi cho tay vào trong quần mần mò, bóp nắn nó từ lúc nào tôi cũng không hay. Quay sang Đắc, nó cũng đang vặn vẹo cơ thể, xuýt xoa với con cặc to bự, nóng rần rật trong tay.
Tôi thương thằng con trai và đứa con gái. Tôi nói với Đắc hãy để cho chúng tự do làm tình đến phút cuối cùng trong đó. Có lẽ hôm nay chúng quyết định cho nhau.
Tôi và Đắc chờ cho con cặc của mình bớt nóng, xẹp xuống, quay về lớp.
Mấy hôm sau, nhân chúng tôi nhắc lại chuyện xảy ra ở chuồng lợn, Đắc nói:
– Trên đời này chung qui lại chỉ có hai thứ quan trọng nhất đối với con người là ăn uống và tình dục. Con người phải được tự do trong hai lĩnh vực đó. Thiếu hai thứ đó trong đời sống hàng ngày, sớm muộn, chẳng chóng thì hày, con người sẽ sinh ra bệnh hoạn.
Đắc kể cho tôi nghe một chuyện khi Đắc còn ở trong quân đội. Một vụ “hiếp dâm” của một anh lính trẻ đã làm cho cả đơn vị xôn xao. Anh ta cũng bình thường như những người lính trẻ khác. Trẻ măng, mới học xong lớp mười, rồi chiến tranh đẩy anh ta vào lính. Anh ta thèm khát tình yêu, nhưng chưa kịp yêu, chưa biết thế nào là tình yêu. Cũng trải qua gian khổ như những người lính khác. Cũng ăn cơm gạo mốc với mắm khô. Cũng lăn lê, bò toại…