VN88 VN88

Bông cúc vàng ngon lắm – Truyện 18 +

Hồi đó sau khi nằm viện quân y ba tháng tôi được trở về làng thăm mẹ. ở nhà với mẹ được vài ngày, một hôm có người làng bên sang chơi. Mẹ tôi giới thiệu:
– Dì Tưởng đấy con ạ.

Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu dì Tường là bà nào. Có bao giờ tôi nghe mẹ nhắc tới cái tên “Tưởng” đâu. Mãi sau này tôi mới rõ đầu đuôi. Dì Tường đó là mẹ tôi gọi vậy cho gần gũi thôi, chứ có họ hàng gì với tôi đâu. Dì Tưởng là bà mối làm mai cho tôi và Kim. Dì sang đây là để bàn bạc với mẹ tôi về chuyện trăm năm của hai chúng tôi. Hai bà mang chiếc chõng tre ra đầu hồi nhà ngồi nói chuyện. Câu chuyện của hai bà bì bõm, tôi nghe câu được câu chăng.
Bà mối nói:
– Cô ta là con nhà tử tế. Người thì không đẹp nhưng được cái nết. Cái nết đánh chết cái đẹp, cần gì phải đẹp phải không bà? Trông không đui cùi sứt mẻ là được rồi. Thời buổi này ai cần đến cái đẹp, mài cái đẹp ra mà ăn dược à? Anh nhà ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả bà? Ba mươi à? Thế thì được rồi. Để tôi sẽ nhờ một ông thày xem tướng số cho, xem tuổi tác có hợp nhau không, nhưng đàn ông hơn đàn bà mười tuổi là tốt lắm rồi đấy, đàn bà sinh nở chóng già mà bà.

Mẹ tôi róc một bát nước chè xanh đầy có ngọn, hai tay đỡ bát nước, trịnh trọng đưa cho dì Tưởng.
– Bà mời nước đi bà ? Vâng thì tôi cũng biết vậy, tôi là tôi muốn nó lấy vợ lắm rồi. Tôi già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa, đứng lên, ngồi xuống đầu gối run lắm rồi, nhưng biết nó có chịu cho không. Nghe nói nó còn đang muốn đi học ở ngoài Hà Nội nữa cơ đấy. Bà này, chẳng giấu gì bà, chỗ chị em tôi cũng cứ nói thật, nó là thong binh loại nặng đấy, liệu con người ta có đồng ý cho không?
Bà mối an ủi mẹ tôi, đầy kinh nghiệm:
– Bà chả phải lo. Thương binh thời buổi này là quí hóa. Thế là có thẻ đỏ này, mua bán khỏi phải chen hàng này. Còn gì may mắn hơn là thế nữa hả bà chị?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.